Lost in Toledo

525 52 3
                                    

Nàng không ngừng xoay ngang xoay dọc tấm bản đồ màu sắc rực rỡ, bé xíu, nhàu nát, lẩm nhẩm đọc những dòng chữ đen, nét thanh, viết chi chít dọc theo những đường kẻ xanh đỏ đủ màu, thở dài, xoa tóc rồi lại thở dài, nhăn mặt.

Trong kí ức bé xíu về những lần hiếm hoi xa nhà đi chơi một mình của nàng, chẳng có điều gì tốt đẹp và đáng lưu giữ như một kỉ niệm ngọt ngào. Tất thảy chúng đều chán ngắt, nhạt toẹt và đáng sợ đến mức nàng chẳng muốn khoe ra. Nếu không phải lạc đường thì cũng mất đồ, giả mà không trễ máy bay thì cũng bị đau bụng vì ăn uống bậy bạ hoặc ăn quá nhiều.

Thế cho nên đối với đứa trẻ to xác mà nhút nhát như Kim Doyeon, nàng chỉ muốn nằm lì ở nhà, thậm chí cả tháng chẳng ra đường cũng được.

Vậy nhưng, chẳng biết cái động lực to lớn nào lôi kéo nàng khỏi chăn ấm đệm êm, xách mông lên và làm một chuyến sang hẳn Toledo xa xôi, lạ lẫm để giờ đây lại đứng chơ vơ giữa góc phố nhỏ hẹp nhuộm nắng chiều trong vắt, không một bóng người.

Kim Doyeon suýt thì khóc nấc lên được. Bốn giờ đồng hồ qua thật khó khăn, mọi thứ ở thành phố được xây từ thời Trung cổ này thật sự rất rối rắm, những con phố cứ chằng chịt và chen chúc như thể một mê cung, chỉ có lối vào mà chẳng thấy lối ra. Kể như mà nàng biết chút ít tiếng Tây Ban Nha thì có lẽ mọi chuyện sẽ diễn tiến theo một chiều hướng tích cực hơn, nhưng không, đối với một kẻ học suốt nhiều năm mà vẫn chẳng thể phát âm tiếng Anh cho đúng thì tiếng Tây Ban Nha quả thật là một thứ gì đấy rất xa vời.

Nàng ngồi nép trong một góc tường, não bắt đầu có dấu hiệu tiết ra vài chất dịch xúc tác các giác quan, đôi mắt đen lấp lánh phảng phất ánh buồn vô định, lấp ló đâu đó Wonju với những ánh đèn quen thuộc và một nỗi nhớ nhung không gọi ra được.

- Hey, lady.

Giọng nói trong trẻo, ngòn ngọt và thấm đượm mùi Á Đông phồn hậu đã cắt quãng dòng chất xúc tác, ngăn không cho những giọt nước mặn chát và trong suốt thoát ra khỏi đôi mắt của nàng. Sụt sịt cánh mũi ửng hồng, Kim Doyeon ngẩng đầu hướng về phía cô gái xinh xắn trong chiếc áo khoác da màu đen, mái tóc dài với vài sợi tóc mái xinh xinh nằm vô trật tự trước trán, mừng như vớ được vàng, lập tức đứng dậy hoa tay múa chân, xổ ra một tràng tiếng Hàn mặc kệ đối phương có hiểu hay không.

- Tôi là Kim Doyeon, tôi đến từ Wonju, tôi đang bị lạc đường, xin hãy giúp tôi...

Cô cười gượng gạo, có chút bối rối, ra hiệu cho cô gái cao nhồng, mặt mũi hoảng hốt kia bình tĩnh lại.

- Được rồi, được rồi. Kim Doyeon đúng chứ, tôi sẽ giúp đưa cô về khách sạn, đừng lo.

Nàng bình tĩnh trở lại, nhịp thở bắt đầu duy trì ở mức bình thường, chầm chậm lẽo đẽo theo cô như một đứa trẻ, chút chút lại liếc mắt nhìn trộm, rồi vội quay đi khi bị cô bắt gặp.

Cô mở giọng, phá bỏ cái không khí gượng gạo bao quanh.

- Ở đây đường phố rất khó đi, hồi mới sang tôi cũng hay bị lạc đường.

- Cô trông không giống người Hàn cho lắm.

Nàng rụt rè, thốt ra được một câu.

From Shanghai to Seoul || Dokyul - Doyeon x JieqiongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ