Cao Bân ra lệnh một tiếng, hai tên thủ hạ lập tức như lang như hổ đánh tới, Phượng Lan Dạ lui về phía sau một chút, linh hoạt giống như một con hồ ly, khóe môi của nàng cười như không cười, vào lúc này mây đen đã bay qua, ánh sáng rực rỡ đầy trời trút xuống mặt đất, chiếu vào mắt đáy của nàng, trong đó toát ra hai đám lửa nhỏ.
Cao Bân nhìn thấy thế giật mình một cái, thân thể càng mềm nhũn, hắn vội vàng vịn cửa đứng lên, trong lòng sự sợ hãi càng ngày càng nhiều.
Nếu như hai thủ hạ của hắn bắt không được nha đầu này, chỉ sợ càng thêm đắc tội với nàng, hắn không khỏi có chút hối hận đối với việc ra lệnh của mình, nhưng đồng thời đáy lòng cũng hết sức khát vọng có thể bắt được cái nha đầu này, để giết nàng giải hận.
Mặc dù hắn là con tin của một nước, bất quá ở tại Thiên Vận hoàng triều, hắn cũng không cảm thấy là đến đây chịu tội như con tin khác, ngược lại còn thấy ưa thích nơi này, có bao giờ hắn gặp phải loại đối đãi này đâu, bây giờ lại bị một công chúa mất nước đâm ba đao, nếu như truyền ra ngoài, không phải là làm cho người ta cười đến rụng răng sao, cho nên nhất định phải bắt được nha đầu này, Cao Bân đang nắm chặt cửa, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trong lòng không ngừng khẩn cầu .
Khi hai thủ hạ của hắn nhào tới, thì thân thể của Phượng Lan Dạ khéo léo khom lưng chui qua, giống như một con rắn nhỏ, lúc lướt qua người của một trong hai tên khuỷu tay nàng xẹt qua, ánh đao lóe lên, một trong hai người ăn phải một đao thét lên, thân thể loạng choạng lui về phía sau một bước.
Phượng Lan Dạ tung ra một chiêu đã đắc thủ, nhưng cũng không có dừng lại, thân hình vừa chuyển động, đã vòng qua sau lưng tên còn lại, giơ tay chém xuống, lại đâm thêm một đao nữa, tất cả hành động của nàng xảy ra rất nhanh chỉ trong chớp mắt, nàng đã thu thập được hai người, không đợi đến khi Cao Bân kịp phản ứng, nàng nhảy một cái đã chạy tới bên người Cao Bân, cánh tay nàng vừa chuyển động, phịch một tiếng Cao Bân đã nằm ngửa trên mặt đất, lúc này nàng một cước giẫm lên người hắn tay chém xuống, lần này là cao bân bắp đùi.
Đao bạc đâm xuống hoàn toàn không có chút nào lưu tình, nếu như ba đao trước nàng đánh ra chỉ mang tính cảnh cáo nên khá nhẹ, thì một đao này đâm xuống rất là nhẫn tâm, làm máu chảy ra nhanh như nước.
Cao bân không nhịn được sợ hãi kêu to, hiện tại hắn rất hối hận, hắn không nên dây vào tiểu ma đầu này, nàng là hung thần ác sát, ông trời ạ, ai tới cứu ta với, hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào binh sĩ tuần tra của Thiên Vận hoàng triều, nếu không nha đầu này nhất định sẽ giết hắn.
"Cứu mạng a, cứu mạng a, ai tới cứu ta với, ai tới cứu ta với."
Trong bóng đêm, tiếng thét này vang dội đến chín tầng mây, rất nhanh đã kinh động đến nhiều người, một đội quan binh cỡi ngựa chạy nhanh tới, dừng ở ngoài cửa viện, nhanh chóng tung mình xuống ngựa.
Phượng Lan Dạ cũng không có nghĩ đến chuyện lấy tánh mạng của hắn, cho nên mặc kệ tất cả, khom lưng xuống không nhanh không chậm nhổ Ngân Nguyệt nha đao ra, ngoan độc đá cho Cao Bân thêm một cước nữa, tên nam nhân này đau đến sắp ngất xỉu, tiếng kêu thê thảm lại phát ra lần nữa, đợi đến khi Phượng Lan Dạ thu hồi một cước kia và rời đi, hắn mới xoay người ra bên ngoài không ngừng run rẩy sợ hãi, vừa thấy có quan binh đi vào, hắn phát ra thanh âm bi thương kêu rên.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC Y VƯƠNG PHI
RomanceTác giả:Ngô Tiếu Tiếu Thể loại:Xuyên Không Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn...