Chương 39

8.2K 233 8
                                    

  Bùi Tu Nhiên ngồi ở trên sofa trong phòng khách lớn, hai vệ sĩ một trái một phải đứng sau lưng cậu ta, thân hình thẳng tắp giống như hai cây cột đá.

Trên bức tường đối diện với cậu ta, có một đồng hồ treo tường, kim giây chạy "Rích rắc rích rắc ", khiến cho Bùi Tu Nhiên có loại ảo giác bản thân đang ở trong phòng thi.

Cậu ta nhìn chằm chằm phần chọn đáp án của câu hỏi trước mặt sắp gần năm phút, cuối cùng tùy tiện chọn đáp án c. Cậu ta có chút ít bực bội buông bút xuống, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Bùi Anh.

"Xin chào."

Trong ống nghe truyền đến một giọng nữ xa lạ, Bùi Tu Nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Cô là ai vậy? Tôi muốn tìm Bùi Anh."

"Tôi là trợ lý của Bùi Anh, cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, cậu có chuyện gì có thể nói với tôi."

"Nói cho cô thì có tác dụng sao?" tâm tình Bùi Tu Nhiên càng thêm bực bội, "Tôi muốn tìm Bùi Anh, tôi là em trai của cô ấy."

Trợ lý nói: "Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại, nếu không cậu đợi lát nữa lại gọi lại vậy."

"Tôi hiện tại chính là muốn tìm chị ấy!"

"Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại."

"... Cô là người máy sao!" Bùi Tu Nhiên nhíu mày, "Tách" cắt đứt điện thoại.

Cậu ta từ trên ghế sofa đứng người lên, hai vệ sĩ đằng sau lập tức liền bám theo cậu ta, Bùi Tu Nhiên quay đầu lại trừng bọn họ, hai người vệ sĩ giả vờ như không nhận thấy,giống như cũ một tấc cũng không rời theo sát cậu ta .

Bùi Tu Nhiên đi hết một vòng quanh phòng khách, lại cầm lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ cậu.

"Tu Nhiên à, hôm nay lại đi đâu chơi vậy?" Mẹ Bùi rất nhanh tiếp nhận điện thoại, vui vẻ hỏi Bùi Tu Nhiên.

Bùi Tu Nhiên đạo: "Còn chơi ở đâu, chị con nhốt con ở nhà bảo con làm bài thi!"

"A? Nó sao có thể nhốt con ở nhà như vậy, con đừng vội, con bảo chị con nghe điện thoại,để mẹ nói chuyện với nó."

"Chị ấy đi làm, ngay cả điện thoại của con cũng không nhận!"

"Vậy anh rể con đâu?"

"Cũng đi làm! Chỉ có một mình con ở nhà, con cơm trưa đều chưa ăn!"

"Đưoc rồi, mẹ biết rồi, bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tú Quyên, con chờ một chút." Mẹ Bùi nói xong, liền đi gọi điện thoại cho Bùi Anh, nhưng mà nghe điện thoại vẫn là trợ lý của Bùi Anh.

"Xin chào."

Mẹ Bùi sững sờ một cái, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Cô là ai? Tôi tìm Bùi Tú Quyên."

Trợ lý nói: " Xin chào tôi là trợ lý của Bùi tiểu thư, hiện tại cô ấy đang làm việc, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì có thể nhắn lại."

Mẹ Bùi tức giận mà nói: "Cô bảo nó đi đến nghe điện thoại!"

"Thật ngại quá, Bùi tiểu thư hiện tại không tiện nghe điện thoại."

"Như thế nào mới không tiện, công việc thì không thể nghỉ ngơi một chút sao? Cô bảo nó đến cùng tôi nói chuyện, tôi là mẹ của nó."

"Thật ngại quá, nếu như bác là mẹ của cháu thì cũng không có biện pháp."

"..."

Mẹ Bùi còn chưa kịp phản ứng, trợ lý lại nói: "Nếu như bác đã không muốn nhắn lại, vậy cháu trước hết cúp máy, tạm biệt."

Ngay sau đó, "Tút" một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Mẹ Bùi: "..."

Bà sau đó lại gọi hai cuộc điện thoại, đều bị trợ lý lấy lý do giống nhau ngăn lại.

Bùi Anh từ phòng làm việc của Trần Thắng đi ra, hỏi trợ lý chờ ở bên ngoài: "Người nhà của tôi gọi điện thoại cho tôi sao?"

Trợ lý gật gật đầu, trả điện thoại lại cho cô nói: "Em trai cô gọi một lần,mẹ cô gọi đến ba lần."

Bùi Anh nhìn lịch sử cuộc gọi, nói với trợ lý: "Cảm ơn, đã làm phiền cô rồi."

"Không cần, đây vốn là công việc trợ lý nên làm."

Bùi Anh cười một cái, nói với cô: "Chờ tôi về sau kiếm được càng nhiều tiền, liền tăng lương cho cô."

"Cảm ơn Bùi tiểu thư." Trợ lý đi theo cô đi vào trong thang máy, hỏi, "Lịch trình tiếp theo là gì vậy?"

"Hợp đồng quảng cáo đã ký xong rồi, ngày mai sẽ phải bắt đầu quay hình, Trần tổng sẽ đem thời gian lịch trình cụ thể gửi đến mail của cô một phần."

Trợ lý nhìn như đã hiểu, lại hỏi: "Vậy bây giờ là đưa cô về nhà sao?"

"Không." Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói, "Cô đưa tôi đi phòng làm việc của Nhậm San San đi, lâu rồi chưa gặp cô ấy." Biệt thự bên kia cứ để cho một mình Bùi Tu Nhiên ở đấy, chậm rãi làm bài thi đi.

Trợ lý lái xe trên đường đưa cô đến phòng làm việc của Nhậm San San trên, mẹ Bùi lại gọi điện thoại cho Bùi Anh. Bùi Anh nhìn nhìn màn hình điện thoại gọi đến, tự mình nghe điện thoại: "Mẹ, có việc gì vậy?"

"Con còn biết ta là mẹ con sao? Ta còn tưởng rằng con dự định cả đời không nhận điện thoại của ta."

Bà nói chuyện giọng điệu có chút ít nặng nề, nhưng Bùi Anh cũng không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nói: "Vừa mới kết thúc công việc, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ tìm con có chuyện gì gấp sao?"

"Mẹ nghe em trai con nói con nhốt hắn ở nhà?"

"Con chỉ là bảo nó ở nhà làm bài thi, làm xong bài thi nó có thể đi chơi."

"Nó vừa mới được nghỉ hè, con không thể buông lỏng cho nó một chút được sao? Nó là đặc biệt đi A thành thăm con, không phải đi làm bài thi."

Bùi Anh nói: "Con bên này tạm thời có công việc, không có biện pháp luôn phải bồi nó."

"Công việc không thể ngừng nghỉ sao? Em trai con quan trọng hay là công việc quan trọng ?"

Bùi Anh cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Nếu như con không làm việc, vậy ai sẽ cấp cho em trai phí sinh hoạt đây?"

Mẹ Bùi nghẹn họng một cái,nói: "Không phải là còn có Tống Nam Xuyên sao?"

"Bùi Tu Nhiên là con trai mẹ, không phải là con trai của anh ấy, người ta tại sao phải giúp mẹ nuôi con trai chứ?"

"Các ngươi sau khi kết hôn thì Tu Nhiên chính là em vợ của cậu ta..."

Em Mù Mới Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ