Chương 42

8.9K 210 7
                                    

  Bùi Anh nghe Tống Nam Xuyên nói như thế, trầm ngâm một chút nói: "Về người đụng em, em lại có chút ý kiến. Trong này không tiện nói chuyện, chờ em thay đồ, lên xe nói chuyện sau."

Tống Nam Xuyên lúc này mới chú ý tới cô đang mặc bộ sườn xám thêu màu đỏ, đôi chân thẳng tắp làm người ta có chút khí huyết dâng trào.

"Sao em lại mặc bộ này?" Anh nhìn chân cô, đuôi lông mày khẽ nhếch.

Bùi Anh đáp: "Thử vai cần phải thay trang phục, bây giờ em sẽ đi đổi lại."

"Đừng đổi, như thế này rất đẹp mắt."

"..." Bùi Anh không cần nhìn cũng biết anh đang suy nghĩ đến chuyện tình dục, cực nhanh xoay người đi, "Em đi thay quần áo."

Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng cao gầy của cô ở phía sau, nghĩ thầm hôm nào sẽ tìm thợ may đặt sườn xám theo số đo của cô, sẽ chỉnh sửa cao hơn, nửa người trên cũng có thể lại lộ một điểm.

Ngẫm lại có chút ít kích động.

Bùi Anh đổi trang phục rồi trang điểm lại, sau đó cầm lấy túi cùng tiểu thuyết đi về.

Thử vai còn chưa kết thúc, Bùi Anh trước đi hỏi một cái, hiện tại ở bên trong chỉ còn Tạ Hàm.

"Còn không đi sao?" Tống Nam Xuyên hỏi cô.

Bùi Anh đáp: "Chờ thẩy Hạnh Tâm đi ra, em muốn xin chữ ký." Cô nói xong giơ quyển sách trong tay lên, hướng về Tống Nam Xuyên lắc lắc hai cái.

Tống Nam Xuyên: "..."

Bọn họ chờ ở bên ngoài một lát, phòng thử vai được người ở bên trong mở ra, đạo diễn đi ra trước, trông thấy Bùi Anh đứng ở bên ngoài, hắn có chút khó hiểu hỏi: "Bùi tiểu thư, cô còn chưa đi sao?"

Bùi Anh có vài phần thẹn thùng cười cười: "Tôi đang đợi thầy Hạnh Tâm, muốn xin chữ ký của ngài ấy."

Đạo diễn nhìn về hướng cuốn sách cô đang cầm, khóe miệng nở nụ cười: "Thì ra Bùi tiểu thư thích thầy Hạnh Tâm, khó trách vừa rồi diễn đạt như vậy."

Nghe được đạo diễn tán thưởng chính mình, trong lòng Bùi Anh nhất thời tràn đầy vui sướng: "Cảm ơn đạo diễn."

"Không cần." Hắn mới vừa nói, Hạnh Tâm liền từ trong nhà đi ra, đạo diễn nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, cười một tiếng, "Hạnh Tâm ra thật đúng lúc, ở đây có người hâm mộ cậu, muốn cậu giúp cô ấy ký tên."

Hạnh Tâm nghe vậy nhìn về phía Bùi Anh hai giây, sau đó ánh mắt rơi ở trên cuốn sách trong tay cô.

Thấy Hạnh Tâm nhìn sang, Bùi Anh vội vàng đem sách tới: "Hạnh Tâm lão sư, có thể giúp tôi ký cái tên không?"

Hạnh Tâm nhận sách của cô, gật đầu hỏi: "Có bút không?"

Bùi Anh cực nhanh quay đầu lại hỏi Tống Nam Xuyên: "Có bút không!"

Tống Nam Xuyên: "..."

Nghĩ anh đường đường là một tổng giám đốc, hôm nay lại lưu lạc trở thành thư ký cho người khác sao?

Tiểu Trương phía sau lặng lẽ đưa bút máy cho Hạnh Tâm. Hạnh Tâm lưu loát ký tên trên trang bìa, đem sách cùng bút trả lại cho Bùi Anh. Bùi Anh cầm sách vui vẻ nhìn xem, vết mực hai chữ"Hạnh Tâm" còn chưa khô, cô cong khóe miệng lên, nói với Hạnh Tâm: "Cảm ơn anh, tôi là độc gỉa trung thành của anh, sách mới của anh tôi đều mua rồi!"

Cô vừa nói đến đây, Tạ Hàm với người phụ trách Hoàn Vũ từ trong phòng đi ra. Cô nhìn thoáng qua sách trên tay Bùi Anh, cười một tiếng nói: "Không phải cứ hâm mộ thầy Hạnh Tâm là có thể thêm ấn tượng đâu?"

Bùi Anh khẽ nhíu nhíu mày, lời này của cô ta có ý là, cô cố ý giả vờ làm người hâm mộ, tranh thủ hảo cảm của Hạnh Tâm lão sư sao?

Cô muốn nói gì, Hạnh Tâm đứng bên cạnh liền mở miệng nói: "Quyển sách này nếp gấp trên mặt bìa đã cũ kỹ, có thể thấy được quyển sách này không phải là sách mới, hơn nữa thường xuyên có người đọc." Anh nói xong cầm lấy sách trên tay Bùi Anh, lật đến trang cuối cùng, "Mặt khác, mỗi bản chính xuất bản đều có số hiệu, quyển này là bản in đầu tiên của lần xuất bản thứ nhất, trên thị trường hiện nay không thể mua được."

Đạo diễn ở bên cạnh vẫn chưa rời đi nghe càng thêm hứng thú hỏi: "Suy luận của tiểu thuyết gia trinh thám ở trong sinh hoạt đều là như thế này sao? Cậu có thể suy luận sáng nay tôi ăn gì không?"

Hạnh Tâm không để ý tới ông ta, anh đem sách trả lại Bùi Anh, nói với Tạ Hàm: "Đương nhiên, cô cũng có thể cho rằng cô ấy mượn quyển sách của người khác, nhưng có thể suy tính đến chi tiết nhỏ này, làm việc hoàn hảo đến tận tối, cũng đúng lúc phù hợp với tính cách Triệu Việt. Từ mặt này mà nói, cô ấy rất thích hợp với nhân vật này."

Hạnh Tâm nói xong, đầu cũng không quay lại đi luôn, giống như có chuyện gấp. Tạ Hàm nghiêng đầu nhìn Bùi Anh một cái, khẽ mím môi cũng rời đi.

Bùi Anh nhìn bóng lưng thẳng của Hạnh Tâm đi xa, trong nội tâm nổi lên màu hồng phấn rung động: "Thầy Hạnh Tâm quá đẹp trai." Mặt Tạ Hàm hẳn là bị ngài ấy đáng sưng.

Tống Nam Xuyên kéo khóe miệng một cái, tiến lên giữ chặt tay Bùi Anh: "Xong rồi, tên cũng đã ký, chúng ta đi thôi."

"A, vâng." Bùi Anh bị Tống Nam Xuyên kéo một đường xuống tầng dưới, ngồi trên xe đi về, cô hưng trí bừng bừng thưởng thức chữ ký của Hạnh Tâm, "Hạnh Tâm lão sư chữ viết cũng rất đẹp, không phải nói là người có nhan sắc không viết được chứ đẹp sao? Hẳn là người viết chữ xấu người cũng xấu tự an ủi bản thân?"

Tống Nam Xuyên trên trán toát ra một chữ"井", đem sách trên tay cô rút đi, đặt ở một bên: "Người vừa mới đụng tới em, em có ý kiến gì?"

"A, cái này..." Bùi Anh hơi trầm ngâm, nhìn Tống Nam Xuyên đáp, "Kỳ thật em có chút hoài nghi Tạ Hàm."

Tống Nam Xuyên khẽ nhúc nhích lông mày, giống như là đang suy tư điều gì: "Vì sao?"

"Chiếc xe kia đụng em hôm nay, hiển nhiên là cố ý, nhưng lại không quá mức, nếu không em không thể nào chỉ trầy da. Cho nên em đoán người lái xe chỉ là muốn làm em đến thử vai muộn, nếu như giả thiết này đúng, người cùng em tham gia thử vai sẽ là người dễ hoài nghi nhất."

Bùi Anh nói xong trong một hơi, đột nhiên có chút hưng phấn mà hỏi Tống Nam Xuyên: "Vừa rồi có phải hay không em có chút cảm giác giống Hạnh Tâm lão sư?"

"... Anh đang nói chuyện chính." Tống Nam Xuyên bất đắc dĩ xoa tóc trên đỉnh đầu cô loạn một phen.

"A được rồi, em gần đây hay xem lại nhiều lần "Kẻ đóng vai" hình như là có chút thích trò chơi suy luận." Bùi Anh nói ho nhẹ một tiếng, bày ra vẻ mặt đứng đắn, "Sở dĩ hoài nghi Tạ Hàm, là vì trước đây cô ta cùng em có qua lại, lần trước em tham gia buổi ký tặng ( nở rộ ) , vốn dĩ đã nói rõ với bên ban tổ chức là sẽ không hát, nhưng người chủ trì lại yêu cầu em hát. May mắn bình thường em có luyện tập, mới không mất mặt trong buổi ký tặng, về sau Trần tổng nói cho em biết, người chủ trì(MC) kia với Tạ Hàm là bạn tốt."

Tống Nam Xuyên nhíu lông mày, hỏi cô: "Chuyện này sao em không nói với anh?"

"Khi đó em với anh đang chiến tranh lạnh, đương nhiên không nói cho anh biết."

Tống Nam Xuyên: "..."

Được rồi.

"Nhưng mà vẫn có điểm khó hiểu, nếu như Tạ Hàm đúng là chủ mưu đằng sau, vì sao cô ta lại chĩa mũi nhọn vào em? Rõ ràng Lý Tư Tư và Nghê Bạch còn có sức cạnh tranh lớn hơn." Bùi Anh nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ có chút không hiểu, cô mặc dù gần đây có hơi chút nổi tiếng hơn, nhưng so với Lý Tư Tư cùng Nghê Bạch, đúng là không cùng một đẳng cấp.

Tống Nam Xuyên đáp: "Có thể bởi vì em là người duy nhất được ba phiếu vào thử vai, cô ta cảm thấy em có tính chất uy hiếp càng lớn, hơn nữa em còn có bạn trai là đại cổ đông Hoàn Vũ, cũng chính là anh."

"Phốc." Bùi Anh bị anh chọc cho cười ra tiếng.

Tống Nam Xuyên cầm lấy tay cô, lại kiểm tra miệng vết thương trên tay cô một chút, mới nói: "Dù sao biển số xe chúng ta đã nhớ kỹ, tìm hiểu nguồn gốc, chắc chắn có thể bắt được người đằng sau. Vô luận là ai, anh cũng sẽ làm cho cô ta trả giá thật lớn."

Bùi Anh bị sự tàn khốc trong mắt anh dọa sợ, kéo anh nói: "Xuyên Xuyên, anh ngàn vạn lần không được làm chuyện phạm pháp!"

"... ..." Tống Nam Xuyên không nói gì nhìn cô, "Yên tâm đi, anh có thể làm mà không lưu lại dấu vết."

Bùi Anh: "..."

Anh nói như vậy cô càng lo lắng hơn!

Em Mù Mới Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ