Chương XI: Sen vương mái tóc

2.8K 260 6
                                    

"Tưởng người lá trúc che ngang
Nhớ người vạt nắng chang chang nét cười."

Sáng sớm tinh mơ, khi nụ sen vừa mới hé hàm tiếu mập mờ trong làn sương mai, chị em nhà Lục Cửu đã chèo xuồng ra giữa ao, nhịp chèo chầm chậm khua sóng nước. Siêng tách từng nụ hoa mới hé, chậm rãi bốc nhúm trà bỏ vào nhuỵ hoa, buộc túm miệng lại. Xong xuôi một lượt, cái Sen khua mái chèo lội lại khóm gần nhà, nhích gần một chút để chị đỡ phải với người ra xa.

Khóm này là sen đợt trước, nụ đã ép mình sắp buông ra khỏi túm, cánh trắng cánh hồng thi nhau ngát hương. Khi mà trà đã uống no hết tinh tuý của đất trời, mùi trà và sen quyện lại với nhau, là lúc vừa đẹp để chị em hái về, không quên hứng những giọt sương mai tinh khiết đang đọng lại trên lá sen để làm nước pha.

Nhà vốn chẳng giàu sang gì, nhưng những khoản kiếm được từ ướp trà vào những mùa sen cũng giúp chị em có của ăn của để. Ai cũng khen người làng Phên đa tài đa nghề, từ đồ dệt, hạt cốm, cho đến những tách trà sen thượng hạng, năm nào cũng được dâng lên cung vua phủ chúa, khiến bao người phải ngưỡng mộ.

Mặt trời bắt đầu ló dạng là lúc sen thơm nhất. Mấy đứa trẻ dắt díu anh Râu ra bờ ao, cánh mũi chìm ngập trong hương ngan ngát. Anh Râu sau đợt ngã ao lần trước thì có chút e ngại, mình ngồi gốc cây ngắm nhìn bọn trẻ nghịch ngợm nô đùa.

Cái Mè rướn người ra hái lấy một bông, cánh hoa còn chụm nguyên trong túm, bên trong đã phảng phất mùi trà. Nó vẫy tay gọi chàng trai tóc vàng lại gần, để anh tách hoa ra, ngơ ngác nhìn lá trà gọn ghẽ nằm trong nhuỵ.

Nhoẻn miệng cười, nó chỉ vào bông hoa, dạy anh chàng tập nói: "Sen."

"Saen?" Anh Râu đọc theo, mắt mở to nhìn theo cái Sen đang mắng đàn chó con, rồi lại gật gù nhẩm lại bằng chất giọng lơ lớ. "Là Saen."

"Gì hở anh Râu?" Cái Sen nghe thấy tên mình thì ngẩng mặt lên hỏi.

"Saen cho Saen." Anh cười mỉm, đưa bông sen đã nở bung cánh về phía nó. Nó đưa tay nhận lấy rồi cảm ơn, đoạn đổ lá trà trong nhuỵ ra bàn tay anh, xong xuôi cầm bông hoa đi lùa chó tiếp.

Đã hơn một tháng kể từ cái ngày nhà nhặt được anh Râu, cũng dạy anh đôi chút từ mà nói, may sao anh học nhanh hơn người khiến ai cũng mừng. Cái Mè chăm sang nhà chơi hơn hẳn, phần vì thấy vui vui, phần để bắt cho anh đọc bằng được tiếng "" cho thật đúng.

"W' about Maè? Maè cho Maè?"

(Còn Mè? Mè cho Mè?)

Đáp lại anh chỉ là cái nhún vai, lắc đầu. Cái Mè lóng ngóng nghe mãi mới hiểu. Ở đây biết đào đâu ra mè hay vừng, sao mà chỉ cho được?

Thấy ánh mặt thất vọng từ phía đối phương, Mè nhanh chóng cười lại, chỉ vào chính mình nói: "Mè là người đẹp nhất làng Phên."

Đoạn nghe thấy kẻ kia lẩm bẩm đọc theo, âm giọng lộn xộn mà cười khung khúc.


Sau khi hái xong xuôi, mặt trời đã vươn cao khỏi luỹ tre làng.

Chị em tất bật đem sen vào ướp, nhanh sao cho không bay hương bay vị. Nhân đương được ngày nắng đẹp, đem trà ra phơi lấy hai ba nắng là vừa đạt độ đậm đà. Siêng được ngày nhàn rỗi trên phường thì tranh thủ làm giúp các em, sau phải còn nhanh chóng đem vải lên cho nhà ông bá hộ nên tay tất bật không ngừng. Lũ em cũng líu ríu giúp chị, đang được già nửa thì cái Thắm từ đâu chạy vào, miệng hớt hải.

Nhà em có đàn sầu riêngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ