Chương XII: Chờ ai?

2.6K 258 13
                                    

"Anh đi đằng ấy xa xa
Để em ôm bóng trăng tà năm canh..."

Đêm trăng vằng vặc. Quanh quẩn đâu đây những tiếng kêu đêm của bầy thạch sùng, nhái bén, vang lắc lơ vào không gian. Cảnh đêm tĩnh mịch như tờ. Sao điểm lấm tấm như những hạt gạo vương trên nền trời, lặng lẽ núp mình dưới cái bóng sáng choang của trăng rằm.

Bên dưới hiên nhà, người thơ thẩn ngắm trăng, lòng đã bay về một nơi xa lắc.

Siêng thất thần hướng về bóng tối mờ mịt. Miệng nàng lẩm bẩm chẳng rõ lời, nghe kĩ còn thấy tiếng thở dài thượt.

Cái Sen bưng lên nhà nồi chè hạt sen nghi ngút khói. Hương chè đượm vị ngọt ngào, cùng mùi hạt sen mới hái quyện vào đầu lưỡi. Hai đứa còn lại mắt đã sáng như sao, ngồi ngoan ngoãn như bọn trẻ chờ mẹ đi chợ về chia quà.

Cái Thắm len lén chốc tay vào nồi, chưa gì đã bị Sen gõ cái bốp.

"Chè còn đang nóng, mày thò vào, xem nó có giãy nảy lên không?"

Thằng Hến lắc đầu nhìn em, tỏ vẻ thương hại. 'Mày còn non lắm', nó đối mắt, hất tay con bé ra để bản thân hành sự. Đúng là thằng Hến tài hơn, nó qua được mắt con Sen múc lấy vừa khéo một bát, ngang nhiên vừa thổi vừa húp trong khi con bé còn đi gọi anh Râu.

Lúc cái Sen về, bát chè đã nhẵn nhụi như mới.

"Thắm, mày lại ăn vụng phải không?"

Sen nhìn mui chè, chống tay hất cằm với đứa út. Con bé chối đây đẩy, nó lắc đầu chỉ thằng anh, nhưng cu cậu đã yên vị trên phản, mặt hướng lên trời, hờ hững ngắm ánh trăng thanh thoát.

Sen lườm cả hai, nhưng rồi nó thở hắt, múc mỗi đứa một bát cho đều.

Nước chè đặc sánh trong bát, loang loáng dưới ánh trăng. Hạt sen nấu vừa khéo, không sượng cũng chẳng bị nát, ăn lại thoang thoảng hương sen tươi đọng lại đầu lưỡi.

Cái Sen bê một bát ra cho chị, khẽ huých vai.

"Chị Siêng, ăn đi kẻo nguội mất."

Siêng nhận lấy bát chè, khẽ hít lấy một hơi.

"Cảm ơn Sen. Chè em nấu là ngon nhất. Sắp mở sạp hàng giữa chợ được rồi."

"Bán gì, để chúng nó trêu vào em sao?"

"Ai dám trêu cái Sen nhà mình vậy?"

Phải nhắc lại chuyện cũ, nó đâm bực bội."Là bọn con Súng. Nó ghen tức nhiều nên suốt ngày hoạnh họe không đâu. Ỷ nhà hơn được mấy sào ruộng mà ngon chắc?"

Siêng thở dài. "Đành chịu thôi, nhà mình cũng đâu phải dạng khá giả gì."

"Đấy, vì vậy nên chúng nó được thể hùa theo ấy. Chị xem, con Súng còn kêu quyết phải gả vào nhà giàu mới chịu."

Im lặng một hồi, cái Sen mới lân la.

"Chị Siêng... Gả vào nhà giàu có tốt không?"

Một khoảng lặng nữa trùng lại. Siêng ngẩng đầu nhìn trời, đáp lời em.

"Chẳng hề. Như phận chị Hòa làm lẽ nhà người ta, một lời sai trăm lời gièm pha, chồng thì đẩy đưa một đàn vợ, có khi còn chẳng nhớ nổi mặt nhau. Sống như thế, tiền bạc lắm cũng để làm gì?"

Nhà em có đàn sầu riêngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ