Chương XIII: Thích cùng người

2.8K 250 29
                                    

"Nhìn nàng hai thằng xốn xang
Ganh nhau con chữ giờ sang chuyện tình."

Nắng đã vắt lưng chừng lũy tre. Đâu đó ríu rít tiếng sáo gọi đàn, dập dìu bay lượn, vằn lên nền trời một vệt đen sậm. Dưới hiên nhà ông đồ họ Từ, những cánh hoa theo gió chạm xuống bậc thềm, đưa hương thơm ngát len lỏi khắp căn phòng. Bọn trẻ đang ngồi nghe giảng không tự chủ được mà ngó ra, thơ thẩn nhìn sắc trời trong veo.

Thầy Từ nay mới ngoài bốn mươi nhưng dáng dấp đĩnh đạc, phong thái trầm ổn, chẳng kém cạnh gì quan lại trên kinh. Thầy hiểu sâu biết rộng, học thức uyên thâm, giảng đến đâu bọn trẻ phải há miệng mà nghe đến đấy. Chúng nó không hiểu tại sao thầy mình rất có tiền đồ, nhưng lại để công danh lỡ dở, tháo mũ về quê mở lớp dạy cho dân nghèo.

Hỏi ra thì thầy chỉ cười. Lúc đó trông người buồn đến nao lòng.

"Chốn quan trường vốn khắc nghiệt, ta chỉ vì giữ cái mạng này mà về nơi đây."

Bọn trẻ không hiểu. Chẳng phải thế là đi ngược cái chí làm trai tự cổ chí kim hay sao? Nhưng chúng nó không dám hỏi, vì dù thế nào, trong lòng bọn trẻ vẫn giữ một niềm sùng kính vô hạn đến thầy.

Lúc đó chúng còn quá nhỏ để hiểu, văn sĩ họ Từ cáo quan chỉ để bảo toàn cho gia đình mình. Không phải bao giờ đạo lí cũng đúng. Ông Từ thừa hiểu mình đã đi trái với cái lí của đất trời, nhưng ông vẫn quyết lòng từ bỏ. Thà chấp nhận ra đi như một kẻ thua cuộc trước thế thời, còn hơn vì tranh đoạt chức quyền mà để bản thân tanh tưởi, vợ con lúc nào cũng phải lo âu đêm nằm dưới kiếm.

Cũng chính vì đã trải qua nhiều năm mưu cầu danh lợi, ông mới hiểu cá tính hai thằng trò cưng của mình thế nào. Giỏi nhất hai thằng đấy, mà đáng lo nhất cũng chỉ mình chúng nó. Cả Hến và Vẹt chí hướng đều cao ngút trời, tài thừa mà tham vọng cũng không thiếu, không được đóng góp cho nước nhà thì phải gọi là quá phí phạm. Nhưng một khi dấn thân vào rồi, ông sợ chúng quá đâm đầu theo đuổi danh vọng, để rồi quay lưng lại đã chẳng còn ai. Vì thế nên khi nhìn học trò mình ganh đua, thầy Từ thấy sợ hơn là mừng.

Thằng Hến mãi mới kiếm được đứa bạn như thằng Vẹt, nhưng một khi tranh chấp xảy ra, cái thứ "bạn" mỏng manh này sẽ về nơi đâu?

Thầy Từ không biết, cũng chẳng dám đoán trước chuyện gì.

Thôi thì duyên do trời, âu cũng để trời liệu.

Tiếng cửa hé động, bọn trẻ chợt nhận ra, đứa con gái thứ của thầy Từ đã đến tự lúc nào.

"Thục San, giờ đang giữa buổi, con đến làm gì thế?"

Đứa con bé chỉ cùng tuổi với thằng Hến, nhưng chính chắn hơn hẳn bọn cái Mè, cái Sen. Nó cúi đầu đúng mực, sợi mái thưa lòa xòa trước trán. Đưa tay vén tóc để lộ đáy mắt trong như nước mùa thu, Thục San nhỏ nhẻ.

"Dạ thưa thầy, con mới pha xong ấm trà sen, hương còn đương ngát, bèn đem đến đây cho thầy dùng. Giảng nhiều chóng khát, lại khô cổ, có chút trà ấm vào sẽ dễ chịu hơn."

Nói rồi, con bé bê một chuyên nhỏ đặt lên chõng tre bàn thầy Từ. Bên dưới lớp, nhiều thằng mắt đã sáng lên như sao, tiếng xì xầm vang lên mỗi lúc một dày. Con bé tí tuổi đã chu đáo thế này, sau gả vào nhà ai có phúc phải biết. Mặt nó cũng xinh, lại đảm đang trăm đường, thằng nào mà chả thích.

Nhà em có đàn sầu riêngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ