Phần III: 2.

28 4 0
                                    

Trong căn phòng khách sạn đơn điệu ngập cái ánh nắng trưa lờ đờ bị rèm chặn lại, tôi nằm. Đơn giản chỉ là hạ cái cơ thể phàm tục của bản thân trên giường. Nằm như vậy cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm, trường theo làn da tôi, vuốt ve từng centimet vuông mà dâng tôi lên để cuốn đi. Vật vờ như thế, tôi thả mình trôi đi. Nghĩ gì cũng được, miễn là giúp tôi quên đi chuyện hồi sáng. Nhưng để làm trống đầu óc thì tốt nhất ta nên tìm cái gì đó để lấp đầy vào. Rượu và bia? Không hứng thú lắm. Thuốc lá? Những cơn ho còn ám ảnh tôi. Ra ngoài thăm thú Dala? Thôi, năng lượng đã không còn nữa. À, thứ trong tầm tay tôi, cái điện thoại. Tôi bật màn hình: Hình tôi tự chụp với nàng hiện lên, nàng chu mỏ, áp bộ ngực đồ sộ vào cánh tay tôi, tôi thì mỉm cười nụ cười vui vẻ, vận tây phục, áp đầu lên đầu nàng. Tôi cười trừ nhưng tắt lịm ngay vì thấy có gần mười tin nhắn. Tôi vội mở khóa để xem các tin nhắn là gì: hai tin quảng cáo, sáu tin từ nàng. Sau tin nhắn chúc ngủ ngon tối qua là một tin nhắn ỡm ờ nàng báo cho tôi biết việc mình sắp lên Dala, rồi một tin nhắn khác báo rằng nàng đã lên xe, xong là tin nhắn khác báo nàng đã xuống xe, rồi một tin nhắn khác báo nàng đang đến khách sạn. Cuối cùng là tin nhắn mới nhất, vừa được gởi cách đây vài phút:

"Em xin lỗi em không có ý bảo em ghét anh như em hi vọng anh hiểu cho em chỉ là em giận anh thôi."

Chợt điện thoại rung lên lần nữa:

"Tôi nay gặp, anh chọn địa điểm."

Tôi thở dài, quăng điện thoại qua một bên. Nàng muốn làm lành. Dĩ nhiên là nàng muốn làm lành; Nhưng tại sao nàng lại không chủ động? Nàng có quyền gì đòi tôi chủ động khi nàng là người kéo tôi vào mối quan hệ này? Cái mối quan hệ không có tương lai này. Nàng muốn tôi về lại bên nàng, nàng nài nỉ. Nhưng tôi đã quyết rồi. Có thể trước khi lên Dala tôi còn nghi ngờ quyết định của tôi: Nó bị bao phủ bởi màn sương mỏng tanh, nhẹ tênh nhưng mang lại cho tôi cảm giác không chắc chắn; Nhưng sau sáng nay tôi đã rõ. Nàng có bảo tôi nói dối, không thành thật thì bây giờ tôi sẽ thành thật với nàng. Tôi sẽ nói thẳng nói thật nói cho hết lòng. Tôi sẽ dùng cây kéo bén nhất, sắc nhất để cắt cọng dây, tôi không rõ có phải là dây tơ không, đang quấn lấy chúng tôi. Cắt. Và xong. Không nhùng nhằng. Không rối rắm. Căng cọng dây tơ ra, để vào giữa hai lưỡi kéo. Có điều hẹn ở đâu. Dala nhiều chỗ nhưng tôi không biết nên hẹn nàng ở đâu. Tại sao tôi không kết hợp thăm quan Dala và tìm chỗ hẹn luôn? Dù sao tôi cũng không muốn nàng làm ầm lên ở nơi đáng lẽ chỉ dành cho tôi nghỉ ngơi. Cảm thấy các rối rắm trong người được giải quyết tôi thấy thoải mái vô cùng mà nằm ra giường, dùng hai tay lót đầu mà tưởng tượng mình đang nằm dưới bầu trời xanh lơ cao muôn trượng phơi phới những đám mây xanh. Gió trời hờ hững trong khung cảnh ấy lướt qua người tôi một cách nhẹ nhàng, mang lại sự phơi phới trong tâm hồn. Bên dưới tôi là thảm có xanh ngát lan tràn khắp xung quanh, chúng lả lơ trong gió. Hít một hơi căng tràn lồng ngực, tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Cảm tưởng như sáng nay chưa từng có chuyện gì diễn ra. Thật chí là chưa từng có gì kinh khủng diễn ra với tôi: Chưa hề phải xé tranh, chưa hề tập tành hút thuốc, chưa hề phải suy nghĩ cuộc đời mình đang đi về đâu. Cuộc sống bỗng nhẹ trôi theo làn mây, theo làn gió. Trôi lững lờ mông lung vô định. Nhưng lại thật và khiến tôi vui. Cảm giác thanh bình không lo nghĩ choáng hết khoang ngực tôi, xâm chiếm trọn vẹn đầu óc tôi. Làm sao mà nó thật thế này? Tôi biết tôi đang nằm trong phòng khách sạn, đang chìm trong cái lạnh của Dala, nằm ủ rủ trên giường êm, nhưng... Sao lại có thể thật như thế? Cái ấm áp của ánh nắng mơn mởn trên làn da, lăn tăn vui đùa khiến tôi cảm thây như mình vẫn còn là con nít, chơi thả diều trên cánh đồng rồi vô tư ngắm cánh diều bay cao mãi như thể xuyên qua các tầng trời tiến vào không gian bao la của vũ trụ. Những cơn gió thủ thỉ bên tai, hát cho tôi những bài hát ru êm đềm nhất mà mẹ tôi chưa từng hát cho tôi nghe. Thảm cỏ cười với tôi bằng những mảng xanh tươi, xanh thẫm lốm đốm kì lạ nhưng nom vui mắt. Quả thật...

Bốn Ngày Ở DalaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ