Phần V: 2.

24 2 0
                                    

"Cà phê của anh đây ạ. À chào chị! Chị muốn dùng gì không?"

Trinh nói rằng em cũng muốn dùng một phần cà phê sữa, nhưng là nóng. Chàng phục vụ gật đầu rồi nhanh nhảu vào trong, trả lại không gian cho chúng tôi. Tôi bắt đầu, hỏi em lí do đến đây; Em đáp rằng do em tự tìm đến. Tôi hỏi tiếp rằng vì sao em biết; Em trả lời nhờ bố và mẹ. Tôi gật gật giật cục; Em mím đôi môi mọng đỏi. Tôi khen em hôm nay sao trông xinh đẹp, trang điểm còn dày hơn hôm trước đến gặp tôi; Em đáp giờ em đã là người tự do, nên em phải trông hấp dẫn. Bất chợt em em tiếp tục ngay:

"Em có thể tán tỉnh anh được không?".

Em bỏ kính ra. Đôi mắt bồ câu. Lại là đôi mắt bồ câu ấy.

Vừa hay chàng phục vụ mang cà phê ra, cho tôi thêm vài giây suy nghĩ.

"Em có thể tán tỉnh anh không?" - Em lặp lại lúc chàng phụ vụ đi khỏi, đôi mắt long lanh nhìn tôi.

Tôi lảng tránh ánh nhìn em, nhấp một ngụm cà phê, rồi một ngụm trà nóng. Em vẫn chăm chăm hướng về tôi suốt quãng thời gian đó, không phân tâm, không nao núng. Tôi hỏi lí do; Em trả lời tôi rằng em vẫn còn yêu tôi. Tôi bèn phải lạnh lùng đáp rằng giữa tôi với em không còn gì cho nhau nữa; Mắt em bắt đầu long lanh ướt nhòa. Em muốn tôi tôi xác nhận; Tôi gật đầu. Em bèn uống một ngụm cà phê sữa, thành ly trắng dính vệt son môi, gợi cảm lạ, thêm nữa khóe miệng em có thêm phớt nâu của cà phê. Em tinh ý, lấy khăn giấy lau đi vệt cà phê, rồi vô tình, không, em cố tình quay vệt son trên ly về phía tôi. Tôi nhướng mày lên; Em nhún vai, cười trừ. Tôi hỏi em rằng em có ngụ ý gì; Em lắc đầu. Tôi phì cười; em cũng phì cười. Một cái gì đó vỡ ra nhè nhẹ trong không khí, tan làm hàng trăm mảnh, rồi những mảnh ấy mau chóng bốc hơi. Tôi khuấy ly cà phê của mình; Em thì vân vê cán muỗng con. Tôi ngắm em: Em không quá đẹp, nhưng em biết cách làm mình xinh; Em cũng giỏi, biết mua bán hàng qua mạng; Em chung tình, chỉ tiếc là chọn nhầm đối tượng. Người như em khối thằng sẵn sàng quỳ xuống nhưng không, em nghe theo con tim, đâm đầu vào cái thằng thất bại như tôi. Trộm nghĩ có khi nào vì em thành công, nên muốn có người yêu thất bại hơn mình để thượng tôn mình lên không? Ấy, em nào có như thế. Em luôn thật lòng. Từng cử chỉ, từng hành động của em đều hướng về tôi và xuất phát từ tim em. Tôi là hạng đốn mạt khi dám nghĩ về em như, tự cho rằng mình cao thượng khi nói lời chia tay nhưng chính em mới là người tìm đến mình đầu tiên để nói chuyện với nhau đàng hoàng. Tôi không xứng với em, không đáng để em phải hạ mình như vậy em có biết không? Chợt Trinh nhướng chân mày nhìn tôi, chắc tại gương mặt đầy tâm sự của tôi. Đã thế, tôi bèn nói:

"Hai hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều Trinh ạ. Nhớ đêm mình chia tay nhau không? Anh cảm giác nó như là một giấc mơ. Một cảm giác siêu thực. Nhưng anh biết anh đã làm điều đúng. Em phải hiểu một điều rằng khi anh thốt lên những lời đó: 'Không ai yêu anh bằng em.' Anh biết đấy là sự thật. Sự thật trần trụi. Ấy đừng, hãy để anh nói hết. Suốt thời gian mình quen nhau toàn em nói. Xin hãy để anh nói dịp này thôi. Anh xin em đấy. Được chứ?" - Nhấp một ngụm trà tôi tiếp - "Mình quen nhau bao lâu? Một năm thì phải? Anh chẳng nhớ rõ nữa. Em cứ thế bước vào cuộc đời anh mà thôi. Thú thật lúc đầu anh cứ nghĩ rằng có khi nào đây là trò bịp, trò chơi khăm của ai đó? Một cái thằng như anh mà có người thương từ thời nào, một người không quá đẹp nhưng xinh, lại giỏi giang hơn anh? Là một người năng động, linh hoạt, sành đời? Biết yêu chiều, biết giao tiếp, biết thõa mãn cho nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất? Tình yêu em dành cho anh chẳng biết anh có thể đền đáp bằng cách nào cho em, huống hồ chi anh lại chia tay một cách lãng xẹt như vậy với em. Nhưng Trinh! Nhìn anh nè! Nhìn kĩ gương mặt này đi! Nhìn sâu vào đôi mắt này đi! Em thấy gì trong đó?... Rõ ràng không gì cả. Đúng không? Trống rỗng như chính con người anh vậy. Em hiểu điều đó mà Trinh? Em không muốn thừa nhận mình đã sai khi trao trái tim đê mê của mình cho anh, và anh cũng không thể chấp nhận con người thật của mình. Hai ta chỉ sống trong sự giả dối và phù phiếm suốt quãng thời gian bên nhau thôi. Anh nghĩ, có thể em tin rằng anh là người phù hợp nhất cho em, người sẽ bên em trọng đời trọn trọn kiếp, mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng đó là niềm tin của em thôi - Niềm tin đặt không đúng chỗ. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, về đôi ta, trước lúc lên thành phố Đà Lạt này. Và sau khi lên đây, trải qua vài chuyện, anh đã thông suốt. Đêm ta chia tay nhau, thật sự anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Lòng anh dùng dằng; Anh biết nếu anh không dứt khoát, anh sẽ lại ngã vào vòng tay em, rồi đôi ta sẽ say đắm như chưa hề có có bất kì tranh cãi nào, rằng những sự thật kia rồi sẽ bụi chôn vùi dưới cái vỏ tình yêu đầy giả tạo ấy. Anh không cam lòng, và anh biết em sẽ không chịu đựng nổi. Thêm một điều nữa, nhưng anh đã nói, anh không xứng với em. Người như em phải cặp với một chàng nào đấy đẹp hơn anh, hoặc kiếm nhiều tiền hơn anh, chứ không phải hạng công chức quèn mắt thâm quần sống vô lối và lạc loài thiếu mục đích như vầy!"

Bốn Ngày Ở DalaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ