"Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết được những chuyện này? Làm sao mới có thể trừ bỏ yêu liên?"
"Ta không biết!" Lão đầu không chút nể mặt lắc đầu, chờ hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Nhưng ta biết một người biết cách trừ bỏ yêu liên."
"Ai? Làm cách nào tìm được hắn?" Ánh mắt Già Lam sáng lên.
"Hắn là đồ nhi của ta, nhưng..." Trong ánh mắt lão đầu xẹt qua tinh quang, giọng điệu cực kì gian xảo: "Bản lãnh của hắn không thể truyền ra ngoài, trừ khi... ngươi bái hắn làm sư phụ."
"Bái sư?" Già Lam có chút do dự, từ trước tới nay, nàng không hề thích bị người khác trói buộc. Có sự phụ, nàng chắc chắn sẽ bị sư phụ quản lí, hơn nữa, còn được tặng thêm một sư tổ. Thoáng một cái, thân phận của nàng bị tụt xuống hai cấp...
"Ngươi không muốn thì thôi, cùng lắm thì chết đi, mười tám năm sau ngươi lại là một đóa hoa nhỏ!" Giọng điệu của lão đầu kia thật sự rất đáng ăn đòn!
"Ta chưa nói không muốn." Khóe miệng Già Lam run rẩy, nàng không cam lòng phải chết thế này, nàng còn phải đi tìm cô cô của nàng, nàng còn muốn trở thành kẻ mạnh để tung hoành ngang dọc trong thế giới này!
Lão đầu vén áo choàng, ngồi xuống mép giường, điệu bộ mười phần nghiêm túc: "Nếu ngươi muốn liền hướng ta dập đầu sáu cái, ba cái dành cho lão sư tổ là ta, ba cái là tat hay sư phụ ngươi nhận."
Như vậy cũng được à? Già Lam có cảm giác mình bị lừa lên thuyền giặc, khẽ cắn môi, trái tim khẽ rung một cái, nàng quỳ xuống.
Thùng thùng thùng thùng thùng thùng!
Sáu cái dập đầu, không có ăn bớt ăn xén một cái.
Tính cách già Lam Như vậy đó, nếu không làm thì thôi, nhưng khi đã làm thì phải làm thật nghiêm túc. Hôm nay nàng nhận sư phụ và sư tổ, đó chính là chuyện cả đời, vì một ngày làm thầy cả đời làm thầy...
Đúng rồi, sư phụ của nàng là nam hay nữ nhỉ?
Lúc nàng ngẩng đầu lên, một bóng đen lướt qua, lão đầu nhoáng lên một cái liền biến mất, chỉ để lại một câu, vang văng vẳng bên tai của nàng một lúc lâu: "Ba ngày sau, đi Bảo Khí Các, sư phụ của ngươi sẽ xuất hiện ở đó, ha ha ha hắc... A!"
Tiếng cười im bặt, ngoài cửa chỉ truyền đến tiếng kêu rên, Già Lam đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, đúng lúc chứng kiến lão đầu vừa vuốt cái trán do bị đụng vào tường, bóng lưng đáng thương rời đi.
Đầu Già Lam đầy hắc tuyến, vụng trộm lau mồ hôi, vì sao nàng lại có cảm giác giống như bị lừa thế nhỉ, cảm giác này tựa như lọt vô ổ cướp thì phải?
Sư tổ không đáng tin cậy, sư phụ có thể dựa vào sao?
Ba ngày kế tiếp, Già Lam gần như trốn ở trong phòng, nàng cố gắng tu luyện, không hề bước ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Trên dưới Sở gia cho là nàng cự tuyệt làm thư đồng của thiếu gia ở trên lôi đài, khi trở về mới thấy hối hận, nên hiện tại trốn trong phòng nghiền ngẫm lỗi lầm. Vì vậy, không có ai tới làm phiền nàng, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng của nàng sẽ có người ném ánh mắt thương hại hoặc là khinh bỉ.
Ngày thứ ba, chính là ngày sư tổ nói nàng có thể gặp được sư phụ, cuối cùng Già Lam cũng ra khỏi phòng. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng tươi sáng, ngay cả tâm tình của nàng cũng khác lên. Có lẽ, ngày hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng, quyết định sinh tử và số phận của nàng.
Nàng đặc biệt thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, dùng một cái khăn che lại khuôn mặt, Già Lam rời khỏi Sở phủ.
Thành Lạc Xuyên là một tòa thành thị hạng ba trong thuộc Phượng Lân Quốc. Nếu là thành thị hạng một, dân số dĩ nhiên là một trăm triệu người; nếu là thành thị hạng hai, dân số nghìn ngàn người; loại thứ ba chính là trăm ngàn người!
Thành Lạc Xuyên là một tòa thành hạng ba, địa thế xa xôi, là một tòa thành cách xa hoàng thành mấy cái thành, còn có một mảnh rừng cây nguyên thủy kéo dài vạn dặm.
Trên đường lớn của thành Lạc Xuyên rất náo nhiệt, cửa hàng mọc lên như nắm, từng tốp người qua qua lại lại như nước chảy.
Già Lam đi trên đường lớn, chậm rãi quan sát hoàn cảnh mới mẻ mới lạ của thế giới này, rất nhanh người ở trên đường đều phát hiện nàng, nói xấu sau lưng nàng.
"Nhìn kìa! Nàng không phải là người xấu xí ăn nhờ ở đậu Sở gia sao? Nàng ta cho là mình che lại mặt, người khác sẽ không nhận ra nàng sao? Quần áo trên người nàng thay tới đổi lui cũng chỉ có ba bộ, ai mà không nhận ra chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Phụ Vô Lương /Ma Nữ Phúc Hắc - Bắc Đằng
HumorSo với Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi, Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc mang đến sự trỗi dậy đầy mạnh mẽ của phụ nữ. Với nữ chính là nhân vật được tác giả Bắc Đằng miêu tả đầy mạnh mẽ, kiêu ngạo và quyền lực. Khác với những tựa tru...