Già Lam nhận ra thân phận của đối phương, Phượng Thiên Ca thì hoàn toàn không biết nàng, hắn bình tĩnh đánh giá ba nữ tử đứng đó, ánh mắt khó chịu, khiến người ta rùng mình một cái.
Có lẽ hắn nghĩ ba người họ không có điểm gì đáng uy hiếp, hắn quay đầu bước đi, nhàn nhạt mở miệng: "Là ba học sinh nữ của học viện Thiên Dực."
"Thảo nào hôm nay xung quanh chùa lại không được yên tĩnh, thì ra là vì có học sinh học viện Thiên Dực ở chỗ này rèn luyện...." Giọng nói êm tai càng lúc đến gần, bóng người duyên dáng bước ra từ bóng tối trong khu rừng, ánh trăng chiếu rọi lên người, Già Lam liền kinh diễm.
Người đến hé ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, tựa như nữ thần, mái tóc bay lất phất trong không trung, cả người tỏ ra mùi hương nhàn nhạt khiến người ta phải chú ý.
Nàng mặc y phục màu đỏ của hoa hồng, váy dài cùng tà váy phẳng phiu, trong lúc bước đi, tà váy bay bay, vừa tự nhiên vừa hoạt bát. Giày bó cũng trùng màu với y phục, bao bọc đôi chân thon dài khêu gợi, trong phút chốc, như có vô số cánh hoa hồng bay lơ lửng xung quanh nàng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, lay động cả tâm hồn người ta.
Nàng ắt hẳn là Tam tiểu thư Phượng gia, Phượng Thiên Tầm?
Gen Phượng gia tốt thật, mỗi vị thiếu gia tiểu thư được sinh ra đều là người vô cùng xuất chúng.
Đi phía sau Phượng Thiên Tầm là một nữ tử khác, Già Lam biết nàng, nàng ấy chính là nha hoàn Tiểu Thanh ngày đó náo loạn cửa hàng quan tài.
Phượng Thiên Tầm không coi ai ra gì bước lên trước, ngẩng đầu đánh giá nhà gỗ, con ngươi trong suốt phát ra ánh sáng chói mắt.
"Chiến kỹ Mộc linh thuật rất tinh thông....Là ai làm ra nhà gỗ này?" Một lời của nàng đã vạch trần sự tồn tại của nhà gỗ, có thể thấy rõ hiểu biết của nàng không tầm thường. Lúc này nàng mới quay đầu lại, quan sát ba người Già Lam, ánh mắt dịu dàng như biết nói, lại còn mang theo sự dí dỏm, khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ thật sự của nàng.
Cả ba người cũng không trả lời, đầu ngón tay nhỏ bé màu ngà voi sờ cằm, môi cong lên nói: "Cho dù là ai làm cũng đều phải đi theo ta đến Triều Âm tự. Ngày mai lão tổ tông, hoàng thái hậu và hoàng hậu sẽ đến chùa lễ Phật, các người chịu trách nhiệm biểu diễn, chỉ cần để bọn họ hài lòng, ta nhất định sẽ ban thưởng các người."
Dứt khoát để người khác không có bất kỳ cơ hội nào cự tuyệt.
Già Lam khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt Phượng Thiên Tầm lập tức xẹt qua nàng, vừa đánh giá vừa nói: "Dung mạo của cô như vậy sợ là không được, chắc sẽ hù dọa lão tổ tông mất, trở về ta sẽ chuẩn bị mặt nạ cho cô, ba người các cô đều đeo mặt nạ biểu diễn đi."
Ba người Già Lam ngơ ngác nhìn nhau, vị Tam thiểu thư Phượng gia này cũng quá bá đạo đấy chứ? Lẽ nào nàng không thử hỏi ý kiến ba người được sao, nhìn xem các nàng có cam tâm tình nguyện phối hợp biểu diễn hay không?
"Phượng tiểu thư, chúng ta bây giờ đang tham gia rèn luyện của học viện, sợ là không thể giúp được cô." Tống Thiến Nhi mở miệng từ chối.
Mộc Mộc cũng gật đầu phụ họa theo.
Già Lam không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ đây là cơ hội tốt để nàng có thể đi vào Triều Âm tự, nếu đi theo Phượng Tam tiểu người thì còn có cơ hội nhìn thấy đối tượng mà Phượng Thiên Sách xem mắt.
Nàng thật sự rất tò mò, đối tượng xem mắt của hắn đến cùng là ai.
"Được, không thành vấn đề." Ngoài dự đoán của Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc, Già Lam vui vẻ đồng ý.
Hai người Tống Thiến Nhi và Mộc Mộc khó hiểu nhìn Già Lam, xác định các nàng không phải nghe lầm thì mới thuận theo, ai kiêu các nàng là một tổ làm chi.
Phượng Thiên Tầm hài lòng gật đầu, xoay người muốn đi, đột nhiên, nàng dừng lại, hỏi một câu: "Trong đám học sinh mới của học viên Thiên Dực, còn có người nào xấu hơn các người không?"
Trên mặt nàng hiện rõ vẻ hiếu kỳ đơn thuần, cũng không tìm thấy dấu vết châm biếm, Già Lam híp mắt, nhàn nhạt mỉm cười, trả lời nàng: "Độc nhất vô nhị."
Nghe được câu trả lời, ánh mắt của Phượng Thiên Tầm hơi phát sáng, nhìn nàng cũng kỳ lạ hơn, rất nhanh nàng thu hồi tầm mắt, bước chân nhẹ nhàng trở về đường cũ.
Tiểu Thanh lập tức chạy theo sau, giữ một khoảng cách nhất định với Phượng Thiên Tầm.
Phượng Thiên Ca đứng tại chỗ giống như cọc gỗ, không nhúc nhích, cũng không có cảm giác được sự tồn tại.
Già Lam biết, hắn đây là đang chờ các nàng, chỉ cần các nàng không đi, hắn cũng sẽ không động.
"Già Lam chúng ta thật sự phải đi sao? Ngày mai có trở về kịp nơi tập trung không?" Tống Thiến Nhi lo lắng hỏi.
"Không cần gấp gáp, ngày mai chúng ta trở về sớm là được rồi." Có trò hay để xem, sao có thể bỏ lỡ được? Hơn nữa, trong tay các nàng đã có một con sơn ly, chỉ cần đến đúng giờ, rèn luyện coi như được thông qua, chắc chắn không sai. Nếu như cứ đi loanh quanh trong núi, nói không chừng có thể đụng mặt với những tổ khác, kế đó còn phải tranh giành sơn ly với bọn họ. Đến Triều Âm tự trốn một chút, có thể tránh được những chuyện như vậy xảy ra, đặc biệt hơn nơi này cũng không phải ai cũng có thể vào được.
Đi theo Phượng Thiên Tầm đến Triều Âm tự, đều là người hoàng thân quốc thích và người của Phượng gia, thủ vệ ở Triều Âm tự vô cùng nghiêm mật, nhưng may mắn có Phượng Tam tiểu thư dẫn đường, ba người Già Lam rất thuận lợi bước vào cửa chùa.
Tiểu Thanh dẫn ba người đến một căn phòng trống: "Đêm nay ba người các cô ngủ tạm ở đây đi, mặt nạ này là do Tam tiểu thư chuẩn bị cho các cô, nhớ kỹ, các cô phải đeo nó từ lúc bắt đầu cho đến khi các cô rời khỏi chùa. Nếu không cẩn thận hù dọa người khác, bị trách phạt, Tam tiểu thư cũng không thể cứu được các cô."
Nói xong, nàng liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người Già Lam.
Nhìn mặt nạ hồ điệp được thiết kế tinh xảo trong tay, trong lòng Già Lam khẽ rục rịch, không biết Phượng Thiên Sách có đúng là đang ở trong chùa không, cũng không biết ở phòng nào?
"Không ngờ ta thật sự được đi tới Triều Âm tự trong truyền thuyết, trước đây ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ta quả thật rất vui." Tống Thiến Nhi đột nhiên không giải thích được, kích động nói.
"Triều Âm tự rất nổi tiếng sao? Không phải chỉ là ngôi chùa cho hòa thượng thôi ư?" Già Lam buồn cười hỏi.
"Làm sao không nổi tiếng? Cô không biết thôi, trụ trì Triều Âm tự là Thiên Dật đại sư, nhưng là một nhân vật đặc biệt tài giỏi. Hắn ta chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng đã lĩnh ngộ thiện lý vô cùng thâm sâu, trở thành một đại tông sư, tiếp nhận chức vụ trụ trì Triều Âm tự. Không chỉ có dân chúng Phượng Lân quốc chúng ta tôn sùng hắn như thần linh, tất cả những người trên đại lục Hạo Thiên nhìn thấy hắn đều rất cung kính." Tống Thiến Nhi hăng say nói, "Có năm hắn đến Lạc Xuyên thành của chúng ta, khai đàn luận thiện. Lúc đó toàn bộ người trong Lạc Xuyên thành đều đổ xô ra đường, chạy đi nghe hắn thuyết pháp về Phật giáo. Khi ấy ta cũng theo cha ta đến đó nghe, cảnh tượng đó ta vẫn còn nhớ rõ như in...."
Gương mặt Tống Thiến Nhi lộ rõ sự say mê, bắt đầu nhớ lại chuyện ngày trước, hai mắt thỉnh thoảng còn bắn ra trái tim đáng ngờ.
Già Làm nhìn mắt nàng, phát hiện nàng như đang tư xuân thì phải, bước lên, cốc đầu nàng nói: "Đừng quên, hắn ta là người xuất gia, dù tài giỏi cỡ nào cũng là người xuất gia."
Đeo mặt nạ lên, Già Lam nói: "Các người nghỉ ngơi sớm đi, ta ra ngoài xem một chút."
Không đợi hai người phản ứng, Già Lam đã lắc mình ra khỏi cửa.
Tối nay trắng sáng ít sao, vân đạm phong khinh.
Gió đêm mang theo mùi của nhang khói, Già Lam dù vô tình hay cố tình cũng bước chậm lại, cũng không dám gây ra tiếng động, sợ quấy rầy thanh tĩnh trong chùa.
Trong tự viện phân phòng nam phòng nữ riêng biệt, phòng cho khách nữ nằm ở phía đông, phòng cho khách nam thì ở phía tây, ở giữa là mấy tòa phật điện.
Trong phật điện truyền đến tiếng niệm phật và âm thanh gõ mõ.
Bước qua khu phật điện cuối cùng, nơi có ánh sáng, nhìn thấy bóng hai người đứng ở dưới gốc cây, Già Lam tò mò dừng bước nhìn xung quanh.
Sở dĩ nàng hiếu kỳ là bởi vì đây là bóng của hai người, trong đó có một người là nữ tử, còn người kia là hòa thượng mặc áo cà sa. Hai người đưa lưng về phía nàng, nên không thấy rõ mặt mũi bọn họ, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Khoảng cách giữa họ rất gần, nữ tử kia hình như đang khóc, hòa thượng bên cạnh đang an ủi nàng, còn lấy tay giúp nàng lau nước mắt. Dựa vào trực giác mà suy đoán, hai người này nhất định có gian tình.
Trong ngôi chùa lớn như vậy, lại có thể phát sinh chuyện đáng gièm pha như vậy, đây là chuyện lớn. Nếu một ngày chuyện hai người bị vạch trần, chẳng phải toàn bộ người trong chùa sẽ bị chấn động sao.
Già Lam cũng không muốn bản thân bị cuốn vào vòng xoáy thị phi đó, vội vàng quay đi chỗ khác, chuẩn bị nâng bước rời đi.
Vừa mới đi được vài bước, nghe được phía trước có tiếng bước chân truyền đến. Già Lam liền thay đổi hướng đi, lui về phía sau. Nhưng cũng thật khéo, ông trời cố ý trêu chọc nàng, phía sau nàng cũng có tiếng bước gấp gáp tới gần.
Việc này nàng nên gọi là tiến thối lưỡng nan.
Có cần phải xui xẻo thế không? Tùy tiện ra ngoài đi dạo, lại gặp chuyện phiền toái như vậy.
"Ngươi xác định nữ tử kia là Phượng Tam?"
"Nhị công chúa, nô tỳ nhìn rất rõ, người đó thật sự là Phượng Tam thiểu thư, nô tỳ nhận ra áo khoác trên người nàng ấy. Không thể tin Phượng Tam tiểu thư lại đê tiện như vậy, lại ở cùng một chỗ với hòa thượng, thật không biết xấu hổ."
"Ha ha, không ngờ Phượng Tam ngày thường nhìn rất thuần khiết nhưng bên trong lại thấp hèn đến thế, ngay cả hòa thượng cũng không buông tha. Lén lén lút lút, lần này ta nhất định phải làm nàng ta nhục nhã một phen, để cho nàng ta từ nay về sau cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai trong Phượng thành."
Đây là cuộc nói chuyện từ phía sau Già Lam truyền đến.
Già Lam hơi ngạc nhiên, lần nữa nhìn về bóng hai người kia, người đó thật sự là Phượng Thiên Tầm à? Làm sao có thể? Nhìn vóc dáng, nữ tử này rõ ràng thấp hơn Phượng Thiên Tầm, thói quen liếc mắt có thể đoán được chiều cao của Già Lam vô cùng chính xác, nàng có thể khẳng định, người này chắc chắn không phải là Phượng Thiên Tầm.
Nếu như không phải Phượng Thiên Tầm thì là ai đây?
Lúc này, phía trước nàng cũng truyền đến tiếng nói chuyện: "Nhị nhi gọi chúng ta đến đây là xảy chuyện gì?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nhị công chúa phát hiện Phượng Tam tiểu thư cùng một gã hòa thượng trong chùa đêm hôm lén la lén lút gặp nhau, hiện tại hai người đó đang ở đây khanh khanh ta ta."
"Thật sự có chuyện này sao? Tốt lắm, nếu lúc này có thể nắm được thóp của Phượng gia, thì ta xem sau này bọn họ còn dám ở trước mặt người hoàng thất mà kiêu căng nữa không. Kỳ nhi, con mau gọi thêm nhiều người đến, canh giữ những con đường quan trọng, ngàn vạn lần không được để bọn họ chạy thoát."
"Mẫu hậu, chuyện này không thể qua loa được, nếu chỉ dựa vào lời nói một bên của nhị tỷ, thì chứng minh được điều gì. Lỡ như đắc tội với người Phượng gia, cuộc sống về sau của chúng ta càng khó khăn hơn. Đừng quên, chúng ta đến đây là vì muốn kết thông gia với Phượng gia. Lấy thực lực hoàng thất chúng ta, cũng không thể xé rách da mặt Phượng gia..."
"Sợ cái gì? Bây giờ bắt được nha đầu Phượng tam kia, là do bản thân nàng không đứng đắn, rước họa vào thân, Phượng lão thái thái cũng không ngang nhiên mà bao che cho nàng, chúng ta làm như vậy, không những là để dạy dỗ nữ nhi Phượng gia mà còn vì tránh làm ô quế không khí trong Triều Âm tự."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Phụ Vô Lương /Ma Nữ Phúc Hắc - Bắc Đằng
HumorSo với Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi, Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc mang đến sự trỗi dậy đầy mạnh mẽ của phụ nữ. Với nữ chính là nhân vật được tác giả Bắc Đằng miêu tả đầy mạnh mẽ, kiêu ngạo và quyền lực. Khác với những tựa tru...