Lúc này, trên mặt Già Lam, Mộc Mộc và Tống Thiến Nhi đều mang theo khăn che mặt, mọi người chỉ có thể nhìn tổng thể chung của ba người.
Tống Thiến Nhi thuộc dạng thiên kim tiểu thư nhà giàu, ngọt ngào xinh xắn động lòng người.
Bề ngoài Mộc Mộc tương đối đặc biệt, đầu tóc như ổ gà, cả người đen thui, mặc dù có khăn che đi gương mặt, nhưng cũng không che được nước da đen thui như từ Châu Phi mới đến của nàng.
Lúc tầm mắt mọi người rơi vào người Già Lam, lập tức đều dừng lại.
Một tầng lụa trắng thật mỏng, che lại dung mạo chân thật của nàng, nhưng cũng không che được đôi mắt như ngôi sao sáng chói trong đêm tối, chói mắt nhưng lại tràn đầy thần bí.
Nàng im lặng đứng ở đó, như đóa hoa sen trong nước, thuần khiết không thể vấy bẩn được.
Làm người ta vừa tò mò vừa dò xét.
Nàng như vậy, khiến ai cũng muốn bước đển kéo bỏ cái khăn che mặt, để có thể nhìn rõ dung mạo thật sự của nàng.
Phượng Thiên Tầm rất hài lòng với phản ứng của mọi người, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý, giả vờ bí ẩn nói: "Lão tổ tông, các nàng là ba người đặc biệt ta mời đến, vì mọi người mà biểu diễn một tiết mục giúp vui."
Nói xong, nàng vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn về phía huynh trưởng mình, thấy gương mặt đẹp trai rối tinh rối mù của huynh trưởng, có hơi biến hóa, khẽ nhếch môi hiện ra nụ cười tươi, càng thêm tùy tiện.
Ban đầu Phượng Thiên Sách cũng không có hứng thú với ba nữ tử do muội muội mình dẫn đến, mãi cho tới khi lão tổ tông hỏi, hắn mới thật sự chú ý. Ánh mắt thờ ơ nhìn sang.
Người đầu tiên, trông rất hài hước, đuôi lông mày hắn khẽ nhướng, cũng rất đặc biệt.
Người thứ hai, nhìn hơi quen quen, nhưng mà hắn cũng không có hứng thú suy nghĩ.
Tầm mắt rất nhanh chuyển sang người nữ tử cuối cùng.
Mắt phượng sáng lên, ánh mắt dừng lại rất lâu nhìn Già Lam, hắn hơi kinh ngạc, chiết phiến trên tay cũng đột nhiên trượt ra khỏi tay, lạch cạch rơi xuống đất.
Già Lam chú ý đến phản ứng của Phượng Thiên Sách, thấy trong mắt hắn là sự ngạc nhiên, tâm trạng nàng không khỏi sung sướng. Hắn cũng nhận ra nàng chứ? Đêm qua nàng có nói với hắn, nàng là do Tam tiểu thư mời đến để biểu diễn tiết mục vì Phượng lão thái thái. Hắn nhất định sẽ không ngờ tới, nàng lại lấy dung mạo như vậy xuất hiện trước mặt hắn? Nếu hắn nhìn thấy nàng tự tay dịch dung cho bản thân, không biết còn kinh ngạc đến cỡ nào?
Nàng nhịn không được mà có chút mong đợi.
Nhìn hắn nháy mắt mấy cái, ném cái nhìn đầy khiêu khích với hắn.
Phượng Thiên Sách bật cười, ngược lại không phải kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của nàng, chỉ là ăn mặc hôm nay của nàng....khiến mắt hắn có hơi đui mù.
"Sách Nhi?" Phượng lão thái thái phát hiện sự khác thường của hắn, quay đầu hỏi.
".....Đều do ba vị cô nương xinh đẹp kia, khiến ta cũng phải bị kinh động." Phượng Thiên Sách hoàn hồn, tiếp nhận chiết phiến từ trong tay Tần quản gia, lời nói cũng không sợ làm người ta sợ hãi.
Đẹp sao? Cả ba đều không thấy rõ mặt, hắn làm sao biết dưới chiếc khăn che mặt kia là xấu hay đẹp chứ?
"Không phải chỉ là ba nha đầu thôi sao? Trong hoàng cung cũng không thiếu những người như thế này." Hoàng hậu cười lạnh khinh thường, tên hỗn tiểu tử này xử sự hoang đường, mắt nhìn cũng hoang đường không kém.
"Ai biết có khi bên dưới khăn che mặt kia là gương mặt bị hủy cũng không chừng." Nhị công chúa lé mắt dò xét ba người Già Lam một lượt, trong mũi hừ lạnh một tiếng, cái này cũng gọi là đẹp à? Mặc dù cả ba người đều có khí chất không tệ, nhưng ai biết rốt cuộc dưới ba cái khăn che kia là gương mặt thế nào?
Nếu như ba người các nàng đều gọi là mỹ nhân, nàng đây không phải là mỹ nhân của mỹ nhân sao.
Đại công chúa chậm rãi thu hồi ánh mắt cao quý keo kiệt của nàng, tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không coi ai ra gì.
Hoàng Phố Kỳ Anh đánh giá Già Lam rất lâu, hắn luôn cảm thấy nhìn nàng rất quen mắt, nhưng tạm thời cũng không nhớ nổi đã gặp nàng ở nơi nào, bèn lâm vào trầm tư.
Hoàng thái hậu nở nụ cười ôn hòa nói: "Hiếm khi Tam nhi có hiếu tâm như vậy, Phượng tỷ tỷ, chúng ta cũng nên xem thử biểu diễn thế nào. Ba nha đầu kia, nếu các ngươi biểu diễn hay, ai gia nhất định sẽ trọng thưởng."
Phượng lão thái thái không để ý đến lời hoàng thái hậu nói, đôi mắt sắc bén vẫn quan sát tới tới lui lui trên người Già Lam, Sách Nhi do một tay bà nuôi lớn, ánh mắt hắn khẽ động, bà liền biết hắn suy nghĩ gì. Phản ứng khác thường vừa rồi của Sách Nhi, nhất định là có vấn đề, mà ngọn nguồn của vấn đề, chính là từ vị nữ tử trước mắt.
"Vị cô nương này, ngươi bước lên đây."
Già Lam hơi sửng sốt, Phượng lão thái thái đột nhiên gọi nàng đến là vì cái gì, chẳng lẽ bà ấy nhìn thấy điều gì khác thường sao?
Mắt phượng căng thẳng, Phượng Thiên Sách lo lắng nhìn lão tổ tông nhà mình, rốt cuộc lão tổ tông muốn làm gì đây?
"Bái kiến Phượng thái quân Phật tụng ( 佛颂)." Già Lam tiến lên, hơi cúi đầu, đây là lễ tiết lớn nhất mà nàng dành cho người ngoài.
Nhị công chúa khẩn trương nhìn Phượng lão thái thái, chẳng lẽ Phượng thái quân nhìn trúng người có thân phận thấp hèn làm cháu dâu Phượng gia?
"Lớn mật. Ngươi không thấy hoàng hậu và hoàng thái hậu cũng đang ở chỗ này sao? Vì sao còn không mau quỳ xuống hành lễ?" Nàng đứng ra cố tình khiêu khích.
Tiểu Thanh buồn bực, Nhị công chúa rõ ràng là đang làm khó người của Tam tiểu thư, đây không phải là tát vào mặt Tam tiểu thư sao? Khẽ kéo vạt áo Tam tiểu thư, Phượng Thiên Tầm nhíu mày, đối với Nhị công chúa cố tình kiếm chuyện cũng không nóng vội đứng ra giải vây giúp Già Lam, mà hứng thú liếc mắt nhìn huynh trưởng mình.
Mới vừa rồi đại ca phản ứng quá mức kỳ lạ, đủ để chứng minh, Già Lam chính xác là người có quan hệ đặc biệt với đại ca. Mấy ngày nay, nàng thường hay nghe những tin đồn có liên quan đến đại ca, nghe nói đại ca ở Lạc Xuyên thành coi trọng một nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử vô cùng xấu xí. Nàng rất hiếu kỳ. Vì vậy nhiều lần hỏi thăm, mới nắm được một ít tin tức.
Đêm qua trong núi gặp Già Lam, nàng đã bắt đầu hoài nghi, đây không phải là nữ nhân trong truyền thuyết của đại ca đấy chứ?
Nàng cũng không có ý vạch trần, cũng không trực tiếp đi hỏi, chỉ là dựa vào trực giác, nàng cố ý để Già Lam xuất hiện trước mặt đại ca, thứ nhất là muốn để phá rối buổi xem mặt hôm nay, thứ hai là muốn nhìn biểu hiện ngạc nhiên của đại ca.
Nàng thành công.
Nhìn thấy phản ứng khác thường của đại ca, trong lòng nàng không biết có bao nhiêu đắc ý, ai bảo thường ngày đại ca hay trêu cợt nàng làm chi, cuối cùng hiện tại cũng hòa nhau một ván.
Lúc nàng liếc mắt về phía huynh trưởng, vừa hay, huynh trưởng cũng nhìn sang bên này, ánh mắt kia như đang nói, nhóc con muội cứ chờ xem, trở về huynh sẽ tìm muội tính sổ.
Phượng Thiên Tầm đắc ý mỉm cười, không sợ hãi nhìn lại, còn không quên nháy mắt mấy cái.
Già Lam cũng không chú ý đến ánh mắt đang giao chiến của hai huynh muội bọn họ, càng không chú ý đến Nhị công chúa gây sự, nàng bình tĩnh nhìn Phượng lão thái thái, mỉm cười nói: "Ta nghe nói, Phượng thái quân lúc còn trẻ là một người phù nguy tế bần, hiệp nữ mang trường kiếm đi khắp thiên nhai, gặp gỡ gia chủ Phượng gia, hai người từ không đánh mà quen đến luyến tiếc đối phương, cuối cùng yêu nhau trở thành một đoạn giai thoại, không biết có đúng vậy không?"
Những tin đồn này, nàng đương nhiên biết được đều từ miệng Tống Thiến Nhi mà ra, để cổ vũ cho nàng có thể theo đuổi tình yêu của mình, Tống Thiến Nhi thường lải nhải bên tai nàng những chuyện liên quan đến Phượng gia, đôi lúc nàng thật sự hoài nghi, Thiến Nhi hay nói những chỗ tốt của Phượng Thiên Sách, không phải là bị hắn tẩy não rồi chứ, nhất định phải để nàng với Phượng Thiên Sách thành một đôi?
Sóng mắt Phượng lão thái thái lóe sáng, con ngươi đột nhiên trở nên dịu dàng, ai cũng từng có một hồi ức đẹp nhất khi còn son trẻ, bà cũng không ngoại lệ. Già Lam nói, khiến trong lòng bà xúc động không thôi, đôi mắt lão như phủ một lớp sương mù: "Chuyện đã mấy chục năm trước, bây giờ, chỉ còn một mình ta lẻ loi."
Già Lam cảm nhận được nỗi buồn của Phượng lão thái thái, nhịn không được an ủi: "Nếu như hai người thật sự yêu nhau, bất kể là có ở bên cạnh người đó hay không, thì người đó vẫn ở trong lòng người, vĩnh viễn sẽ không rời đi."
Đáy mắt Phượng lão thái thái khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Già Lam sinh thêm một tầng thâm ý.
Già Lam tiếp tục nói: "Ta còn nghe nói, Phượng thái quân cả đời đỉnh thiên lập địa, cũng không cúi đầu trước quyền quý, lúc còn trẻ, giúp đỡ gia chủ Phượng gia, trở thành phụ tá đắc lực của ông ấy, giữ vững cơ nghiệp Phượng gia, hiện tại một mình Phượng thái quân chống đỡ toàn bộ Phượng gia, khiến Phượng gia uy phong khắp Phượng Lân quốc, thậm chí là toàn bộ đại lục Hạo Thiên. Ta rất ngưỡng mộ Phượng thái quân, cũng thường xuyên lấy chuyện của Phượng thái quân để khích lệ bản thân, thân là nữ nhân, chúng ta cũng phải như nam nhân, trở nên mạnh mẽ, thành công trong sự nghiệp."
Giọng nói của nàng vừa chuyển, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: "Hiện tại, Phượng thái quân ta ngưỡng mộ ở ngay trước mắt ta, nếu như ta ở trước mặt người làm trò, cúi đầu quỳ lạy trước quyền quý, đây chẳng phải đối với lão nhân gia bà bất kính và vũ nhục sao?"
Nhị công chúa nghẹn lời, tức giận nhìn nàng, thì ra nàng ta nói nửa ngày, thổi phồng Phượng thái quân nửa ngày, mục đích chính là phản bác nàng. Nếu nàng kiên trì tiếp tục, để nàng ta phải quỳ xuống trước hoàng hậu và hoàng thái hậu, đó chính là coi rẻ Phượng thái quân, nhưng nếu nàng không quỳ, vậy chính là coi rẻ hoàng hậu và hoàng thái hậu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mâu thuẫn giữa uy nghiêm Phượng thái quân với uy nghi của hoàng gia leo thang.
Tức chết mà.
Lúc này Hoàng Hậu mới lộ ra tức giận, trái lại trong lòng hoàng thái hậu cũng có nhiều bất mãn, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì nhiều.
"Thôi được rồi, được rồi, cũng chỉ là nghi thức xã giao." Hoàng thái hậu cười khanh khách nói rằng, "Năm đó lúc thái thượng hoàng còn tại thế, đã đặc biệt cho phép Phượng thái quân, phàm là người Phượng gia, nhìn thấy hoàng tộc cũng không cần hành lễ. Phượng gia đã cống hiến cho Phượng Lân quốc, điều này rõ như ban ngày, đây là điều Phượng gia nên có."
"Nhưng mà, nàng ta cũng không phải là người Phượng gia, nàng dựa vào cái gì mà được hưởng đãi ngộ đặc biệt?" Nhị công chúa quyết không buông tha, nàng không chỉ muốn Già Lam quỳ xuống trước mặt hoàng hậu và hoàng thái hậu, còn muốn nàng ta quỳ gối với mình, có như vậy, mới để cho nàng ta thấy mình so với công chúa vẫn thấp hơn một bậc, không có tư cách so sánh nữa.
"Nhị công chúa, hoàng thái hậu đã miễn lễ với ta, ta cũng đã thi lễ với phượng thái quân. Nếu như người kiên trì muốn ta hành lễ, ta đây cũng chỉ có thể tam quỳ cửu gõ với người. Dù sao, người cũng là công chúa hoàng gia, uy nghi hoàng gia sao có thể đánh đồng với Phượng gia?"
Già Lam ủy khuất thở dài, làm bộ sẽ quỳ xuống, Nhị công chúa phản ứng nhanh, bước ra ngăn cản nàng, cái quỳ này của nàng, chẳng khác nào thừa nhận uy nghi hoàng gia còn hơn uy nghiêm Phượng gia. Nàng tuy lỗ mãng, nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết nàng đang khích bác quan hệ giữa hoàng gia và Phượng gia.
Nàng tức giận trừng mắt với Già Lam, rất muốn dẫm nát nàng dưới chân, hung hăng chà đạp, thế nhưng chính nàng phải ngăn cản nàng ta lại. Loại tức giận nhưng không thể bùng phát này, khiến nàng uất ức đến cực điểm.
"Nhị công chúa, người làm gì vậy? Không phải người muốn ta quỳ xuống sao?" Già Lam giả vờ ngây thơ, kiên trì muốn quỳ xuống.
Nhị công chúa tức giận đến cãi vả: "Không cần quỳ, ngươi đứng lên cho ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sư Phụ Vô Lương /Ma Nữ Phúc Hắc - Bắc Đằng
HumorSo với Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi, Sư Phụ Vô Lương Ma Nữ Phúc Hắc mang đến sự trỗi dậy đầy mạnh mẽ của phụ nữ. Với nữ chính là nhân vật được tác giả Bắc Đằng miêu tả đầy mạnh mẽ, kiêu ngạo và quyền lực. Khác với những tựa tru...