Nhâm Lê quay đầu lại, người phía sau quả nhiên đã không còn là Mitsushiro.
Áo dài quá đầu gối, cách ăn mặc kiểu nho sĩ, người này bộ dáng tuấn lãng, ánh mắt luôn cũng ẩn chứa một chút ưu sầu.
Nhâm Lê hỏi không ra lời ba chữ 'Anh là ai', bởi vì cậu đại khái đã biết được đây là ai.
"Anh là Phù Tô?"
Nghiêm Dương mở miệng hỏi.
Người kia gật đầu.
"Đúng, ta chính là quả trứng xui xẻo Phù Tô."
Nhâm Lê 'xì' một tiếng bật cười.
"Quả trứng xui xẻo, đây là cái gì chứ?"
'Y An' đi đằng trước Nhâm Lê đã mất tích, ba người rõ ràng cũng không còn ở trong mộ nữa, đây là một nơi trông giống như đại sảnh.
"Ngươi có thể giải thích một lần nữa cho ta."
Phù Tô cười nói:
"Đại Tần..."
Nhâm Lê nghiêm mặt nói:
"Nghiêm túc mà nói thì là mười lăm năm, trải qua ba vị đế là Tần Thủy Hoàng, Hồ Hợi, Tử Anh. Nhị Thế tàn bạo, là đầu sỏ khiến cho triều Tần diệt vong."
Phù Tô trầm mặc thật lâu, sau đó miễn cưỡng cười nói:
"Nó từng nói sẽ đối xử tử tế với lê dân bách tính, không ngờ rằng..."
Nhâm Lê gãi gãi đầu:
"Anh thật sự là Phù Tô?"
Trong mắt Phù Tô tràn ngập ý cười, gật đầu nói:
"Không thể giả được."
Nhâm Lê nghĩ nghĩ, nói:
"Anh rất thú vị, vì sao phải tự sát?"
Phù Tô đáp:
"Ngươi cũng rất thú vị, bởi vì cha ban con chết, không thể không phục."
"Thật sự?"
Trong mắt Nhâm Lê đầy dấu chấm hỏi.
"Anh không cảm thấy uất ức khi chết sao?"
Phù Tô phiền muộn nói:
"Năm đó biết hắn mất, thầm nghĩ theo hắn đi, cái gì giang sơn cũng chưa từng nghĩ đến."
Nhâm Lê mở to mắt há hốc miệng, nhưng Nghiêm Dương nghe ra trong đó có ý khác.
"Anh cùng ông ta..."
Trong mắt Phù Tô có chút ấm áp.
"Như ngài suy nghĩ."
Nghiêm Dương thở dài, than thở:
"Sống chết cùng theo, không bằng cùng đường."
Phù tô cười khổ.
"Chỉ tiếc là sau khi chết lại không tìm thấy hắn."
Nghiêm Dương nói với Nhâm Lê.
"Bảo bối, không phải là em biết gọi hồn sao? Có thể gọi hồn của Thủy Hoàng không?"
Nhâm Lê nghe xong Nghiêm Dương cùng Phù Tô nói chuyện cũng hiểu được không ít, nghĩ nghĩ nói:
"Doanh Chính ông ta không phải là người bình thường, muốn gọi hồn thì... cần vài món đồ."
Phù Tô không che giấu được sự kích động.
"Cần vật gì?"
Nhâm Lê nhìn Phù Tô chằm chằm, không yên nói:
"Xương máu chí thân."
Phù Tô sửng sốt, sau đó cười nói:
"Không phải chỉ còn là một đống xương sao? Trong quan tài có nhiều mà, ngươi tùy tiện đến lấy đi. Chỉ cần có thể tìm được hắn..."
Nhâm Lê thật sự không biết nói cái gì cho phải, Phù Tô nhạy bén hiểu ý cười.
"Ta đưa cho ngươi?"
Nhâm Lê vội vàng lắc đầu.
"Không không không, tôi chỉ là suy nghĩ... Ừm, có lẽ có người có thể không cần động vào anh... Ừm, giúp anh tìm được cha của anh."
Phù Tô thoáng gật đầu, suy tư nói:
"Chính là người đi cùng hai người các ngươi?"
Người đầu tiên phát hiện Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương biến mất chính là Y An.
Y An biết cá tính của Nhâm Lê, thấy cậu nửa ngày không nói lời nào không khỏi quay đầu lại đưa mắt nhìn, nhưng nhìn một cái thì không chỉ không nhìn thấy Nhâm Lê mà ngay cả Nghiêm Dương cũng không thấy đâu, chỉ có mình Mitsushiro mơ mơ màng màng đi đằng sau.
Y An gần như là ngay lập tức bóp cổ Mitsushiro, Mitsushiro bị bóp như vậy nhất thời tỉnh táo lại, sau đó kinh hãi.
"Em của tôi đâu?"
Y An lạnh giọng hỏi, lực bóp trong tay từ từ mạnh hơn.
Mặt Mitsushiro đỏ bừng, giãy dụa nói:
"Tôi... không biết..."
Y An nheo mắt lại, một đôi trọng đồng dày đặc quỷ khí.
"Em, tôi, đâu?"
Chung Ly Tu đi ở tuốt đằng trước nghe được tiếng động xoay người lại, thờ ơ nhìn Y An bóp cổ Mitsushiro, không hề động đậy.
Hai tay Mitsushiro liều mạng gỡ tay Y An, nhưng ngay từ đầu ông ta đã mất cơ hội, Y An cũng không phải cái gối thêu hoa, chỉ có thể giãy dụa nhìn về phía Chung Ly Tu.
"Chung... tiên... sinh..."
Chung Ly Tu mở miệng.
"Thả ông ta ra, ông ta còn có chút tác dụng."
Y An không cam lòng nhìn Mitsushiro, chậm chạp không chịu buông tay.
Mắt thấy Mitsushiro sắp không còn thở nữa, Chung Ly Tu lại nói:
![](https://img.wattpad.com/cover/110302021-288-k603058.jpg)