Ting...tong...
Tiếng chuông cửa nhà Eunji vang lên, không cần hỏi Hyojin cũng biết rõ người ngoài kia là ai. Thở dài 1 cái, chị gượng gạo đi ra mở cửa.
"Chào em, lâu rồi không gặp."-Hyojin gắng nở nụ cười khi nhìn thấy Solji.
Solji thật sự trong lòng rất xúc động, nhưng không bộc lộ ra ngoài. Là chị, Hyojin bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt cô, người mà 3 năm nay cô ngày đêm nhớ đến. Đêm nào nghĩ về chị, cô cũng khóc đến cạn nước mắt. Người đã ảnh hưởng đến cô, người đã cho cô cảm giác yên bình khi ở cạnh đột ngột bỏ đi, Solji đã có khoảng thời gian thật sự tồi tệ. Nếu không kiềm lòng được, chắc Solji đã chạy đến ôm lấy Hyojin mất rồi. Nhưng cái hơn, là cô không là cái gì của Hyojin cả, trừ tư cách là bạn bè. Đó là nỗi thống khổ mà cô không tài nào biết cách vượt qua.
"Lâu rồi không gặp chị, nghe chị về, em chỉ muốn đến hỏi thăm thôi."-Solji vốn dĩ là 1 con người ít nói, ít thể hiện cảm xúc. Nên biểu hiện bình tĩnh lúc nào cũng có trên mặt Solji chẳng thể hiện được gì cả.
"Cảm ơn em nha, vào nhà đi."-Hyojin nép qua 1 bên cho Solji bước vào, sau đó đi 1 mạch vào bếp rồi mang ra cho Solji cốc nước.
"Em cảm ơn."-Solji nhận ly nước từ tay Hyojin, nhưng không uống.
"Công việc của em sao rồi?"-Hyojin bắt chuyện. Không phải là tình cảm của Solji dành cho chị chị không biết, mặc dù luôn cố né tránh nhưng dù sao trước giờ Solji vẫn là đứa em mà chị quý nhất nên chị cũng muốn biết 1 chút về cuộc sống của Solji.
"Em vẫn ổn. Còn chị, tại sao lại quay về?"-Solji nhìn thẳng vào mắt Hyojin, đó giờ cô muốn nói gì sẽ nói thẳng, không vòng vo tam quốc. Cái Solji hận, là cô đã gần như quên được Hyojin, nhưng rồi hình như chị đã trêu cô, quay về nước ngay lúc này làm trái tim của Solji lại lần nữa rỉ máu. Rỉ máu vì tình đơn phương không có hồi đáp.
"Mẹ chị sắp mở thêm 1 chi nhánh tại Hàn Quốc, nên bảo chị về đây tiếp quản."-Hyojin uống 1 ngụm nước.
"Chị định sẽ quay lại đây định cư?"-Solji cầu mong chị sẽ nói "không".
"Đúng vậy, chị sẽ ở lại đây."-Hyojin gật đầu.
Solji như muốn sụp đổ. Ông trời còn muốn chơi cô đến khi nào nữa? Có duyên mà không có nợ, là như thế này đây sao? Tại sao chỉ có mình cô trong chuyện này là đau khổ? Tại sao lại để Hyojin mãi ám muội tâm trí Solji thế này? Buông tha hẳn cho cô 1 lần, không có cơ hội sao?
"Vậy...chúc mừng chị, sắp được làm tổng tài rồi."-Solji nhẹ mỉm cười, cô chẳng thể làm gì khác, cũng chẳng thể nói gì hơn. Vì dù cho có cố gắng thay đổi thế nào, đến cuối rồi cũng hóa ra vô dụng.
"Tổng tài gì chứ, cũng chỉ là của mẹ chị thôi."-Hyojin cười nhạt khi nhắc đến mẹ mình, người đàn bà gia trưởng.
"Thế, thời gian bên Mỹ, chị đã yêu ai chưa?"-Solji hỏi liều, cô thật sự tò mò. Thời gian qua chị đã sống như thế nào, ra sao, cô đều muốn biết tất. Có thể cô hỏi chị sẽ trả lời, nhưng bản thân lại không muốn hỏi, biết nhiều cũng chả làm được gì, nên cô chỉ hỏi những gì cô thực sự quan tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EM
FanfictionJunghwa: "Unnie à, chị không bận sao?" Heeyeon: "Có, chị tất nhiên bận." Junghwa: "Thế sao chị ngày nào cũng đến?" Heeyeon: "Chủ quán Park, không đón chào chị sao?" Junghwa: "Chỉ là nhìn thấy chị...em chả làm được gì sất." _________ Chuyện gì sẽ xảy...