* @tuhuelan238 ơi, ra nhận bưu phẩm nà!!!!
________
"Ahn Heeyeon!"Junghwa tức giận tưởng chừng như sắp phun ra lửa tới nơi, mày nhíu mắt trừng nhìn vào con người tự khi nào đã đứng trước cửa nhà của cô.
"Junghwa..."-Heeyeon thốt lên, tuyết đọng lại thành khối trên chiếc mũ trùm và vai áo chị, miệng khẽ mỉm cười.
Junghwa bặm môi, rồi chạy đến chỗ Heeyeon đứng, nắm chặt cổ tay kéo đi.
"Đi theo tôi."
Heeyeon chỉ biết im lặng để mặc Junghwa kéo chị đi, phần nào chị cũng phông phanh đoán được Junghwa đã xem được cuộc họp báo, nếu không sẽ không có lý gì mà nhìn chị với cặp mắt giận dữ như vậy.
Junghwa kéo Heeyeon đến công viên gần đó, vì thời tiết có vẻ đã lạnh hơn nhiều hôm trước nên công viên chẳng còn gì ngoài những khối tuyết trắng xóa, trẻ con cũng không được bố mẹ cho phép ra nghịch tuyết nữa. Junghwa đến đây mới quăng tay của Heeyeon ra, rồi nói như sắp hét lên đến nơi.
"Chị bị điên rồi hả?"
"Em biết chuyện của A.H rồi sao?"-Heeyeon nhẹ mỉm cười, dù sao nếu không phải thì chủ yếu hôm nay chị đến đây cũng là vì muốn nói chuyện này cho Junghwa biết.
"Tại sao chị lại làm vậy? Đó chẳng phải là tâm huyết cả đời của mẹ chị sao? Tại sao lại làm như vậy chứ?"-Mắt Junghwa đỏ lên, cảm tưởng như cô nàng sắp khóc đến nơi vậy.
"Chị làm như thế là vì mẹ chị muốn chị làm như vậy."
"Nói dối. Chẳng phải bà đã cất công gầy dựng lên A.H sao? Sao lại có chuyện muốn chị bán đi nó được chứ?"
"Chị không nói dối Junghwa."-Heeyeon lắc nhẹ đầu, trông thấy dường như Jungwha đã bắt đầu hơi run rẩy trước cái lạnh khắc nghiệt, Heeyeon liền giải thích ngay.-"A.H được dựng nên chỉ vì mục đích của mẹ chị chính là nuôi sống chị và cả bà, để có thể trả nợ cho Ahn Heemin và cho chị được 1 cuộc sống đầy đủ ấm no. Mẹ chị khi xưa vốn đã muốn chị sau này sẽ đi theo con đường mình chọn, sống cuộc sống của chính mình chứ không phải cứ mãi duy trì thứ mà chị không thích. A.H đã làm tròn mục đích của nó, làm tròn mục đích khi xưa mẹ chị đặt ra. Và giờ là lúc chị đi theo mục đích của riêng chị. Mẹ chị, vốn dĩ bà ấy từ đầu cũng đã không xem A.H là tài sản sẽ để lại cho chị, chỉ là do chị ngộ nhận tất cả mà ra. Chị..."
"Dừng lại!"-Junghwa đột nhiên thốt lên cắt ngang lời Heeyeon.-"Là chị bịa ra cả mớ này để tầm phào với tôi hả?"
"Không! Junghwa, em phải tin chị! Chị tại sao phải lừa dối em chứ? Dù chị yêu em, nhưng nếu chị thật sự xem A.H quan trọng thì không có chuyện chị sẽ nhường nó cho người khác đâu. Em biết chị là người rất cố chấp mà? Đối với chị A.H chỉ là 1 thứ để biết ơn, việc chị nhượng lại cho Kang Hyerin là vì cô ấy là người thông minh và đáng tin cậy. Chị không muốn mãi ngộ nhận và lãng quên đi mơ ước từ bé của mình. Nếu đó không phải thứ thật sự quan trọng với mẹ chị, thì chị chỉ có thể báo đáp A.H như thế thôi."-Heeyeon tiến lại gần Junghwa, 2 tay nắm chặt lấy bàn tay Junghwa và gói gọn nó vào lòng bàn tay mình như sưởi ấm.-"Và khi đó chị cũng biết rằng, còn có thứ quan trọng hơn cả."-Heeyeon mỉm cười, mắt âu yếm nhìn vào Junghwa.-"Em là niềm hy vọng của chị, nếu muốn đạt được mơ ước của mình, chị cần phải có em. Em tin chị được chứ?"
![](https://img.wattpad.com/cover/110859536-288-k744009.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EM
FanfictionJunghwa: "Unnie à, chị không bận sao?" Heeyeon: "Có, chị tất nhiên bận." Junghwa: "Thế sao chị ngày nào cũng đến?" Heeyeon: "Chủ quán Park, không đón chào chị sao?" Junghwa: "Chỉ là nhìn thấy chị...em chả làm được gì sất." _________ Chuyện gì sẽ xảy...