Chương 8: Rung động

2.5K 188 4
                                    

Từ sau hôm đó, Heeyeon đã không còn nhắc lại chuyện Junghwa khóc nữa, chị nghĩ nếu muốn thì sẽ có lúc Junghwa tự động bày tỏ cho chị thôi. Heeyeon và Junghwa đã tiến triển tốt hơn, Junghwa không còn lạnh nhạt với chị nữa, tiếp thêm hy vọng đeo đuổi của chị Ahn nhà ta. Ngày nào 2 người cũng nhắn tin qua lại rất nhiều, gọi điện nói chuyện cũng thường xuyên hơn. Junghwa trên trường cũng không bị áp lực nữa, mọi người bỗng dưng đối xử rất tốt với Junghwa, còn chủ động làm bạn với cô. Nhờ Heeyeon, Junghwa cũng đã thấy được 2 mặt là như thế nào.

Nhắc đến cái người tên Heeyeon ấy, hôm nay lại tò mặt xuất hiện trong quán của Junghwa. Ngày nào chị cũng đến, đến vì muốn ăn thịt thì ít, mà vì muốn gặp cô thì nhiều. Chị cho dù có nhìn cô mãi cũng không chán, nhưng cô lại bắt đầu thấy phiền rồi.

"Unnie à, chị không bận sao?"

"Có, chị tất nhiên bận."-Miệng thì nói, nhưng mắt thì vẫn đâu đấu ngắm khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi trông rất sexy của Junghwa.

"Thế sao chị ngày nào cũng đến?"-Junghwa nheo mày nhìn Heeyeon khó hiểu.

"Chủ quán Park, không tiếp đón chị sao?"-Heeyeon tay chống cằm, nhếch môi cười, 1 nụ cười "tổng công".

"Không phải."-Junghwa đỏ mặt quay ngoắt sang chỗ khác, lòng nghĩ: "Chỉ là nhìn thấy chị, người ta chả làm được gì sất.". Heeyeon cứ đến, làm Junghwa cứ mải để ý Heeyeon, mấy lần đã làm hư thức ăn.

Đúng vậy, mưa dầm rồi cũng thấm đất, Junghwa giờ đây cũng đã có chút tình cảm với Heeyeon rồi. Bản thân biết mình đã hơi nhanh, nhưng mà chịu thôi, tình cảm đến bất ngờ ai mà lường được chứ.

Cũng giống như Heeyeon, ngay từ đầu thích Junghwa, đã thấy là 1 điều vội vàng. Nhưng chị tin vào trực quan của mình, rằng gặp được Junghwa, nếu không thích em ấy, là hoang phí cả đời,

Junghwa trong mắt chị là người chu đáo, cảm thông và luôn cố gắng vượt qua chính bản thân, là 1 cô gái tràn đầy nỗ lực. Heeyeon như đã tìm ra được mặt trắng trong hàng vạn mặt đen ở ngoài xã hội kia, trong lòng nghĩ, Junghwa chính là món quà, chỉ có hơn chứ không có kém.

Và Heeyeon chính là đang cố gắng có được món quà đó để làm tỏa nắng trái tim của chị, chữa lành những vết thương còn hơi nung nấu trong lòng chị.

Nhìn Junghwa được 1 hồi lâu, bỗng nhiên lại phát hiện ra vài điều. Heeyeon vội vàng đứng dậy, trả tiền thịt rồi nói với Junghwa:

"Ngày mai em được nghỉ đúng không?"

"Nae, có chuyện gì sao?"-Junghwa thắc mắc.

"Sáng mai chị sẽ qua đón em đi công việc với chị 1 lát, nhớ chuẩn bị sớm đó."-Nói rồi không quên đưa tay véo má Junghwa 1 cái trước khi ra về, hành động này trở nên quen thuộc cách đây không lâu, và Junghwa có vẻ thích nó, trông cô bé chả chống cự gì cả, mặc dù cô là người rất hay khó chịu khi người khác động vào người mình. Chắc là tùy theo người véo mà tùy thái độ đây :)))

______
Suy đi nghĩ lại, động cơ này của Heeyeon cứ như đang mời Junghwa ra ngoài chơi vậy, ai đời lại đi công việc vào buổi sáng tinh mơ cơ chứ. Junghwa nghĩ bụng là mình chả quan tâm, nhưng tâm trí lại đang so đo lựa chọn 1 bộ đồ trông được nhất. Là đi cùng chị mà, là đi cùng với 1 tổng tài sang trọng, cô không thể lôi thôi được.

[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ