Chương 4: Kết giao

2.3K 199 3
                                    

"Bộ chị khinh thường tôi hả?"-Vẫn khuôn mặt khinh khỉnh, cô gái nhìn chị cười nhếch môi.

"Không phải thế đâu, tôi chỉ định đền lại những gì tôi làm hư thôi."-Heeyeon phân bua, nhóc này khá là dè chừng, đa nghi quá mức làm chị cũng hơi cáu.

Cô gái im lặng một hồi, rồi lại nói tiếp:

"Thế chị có thể để đó, giờ thì ra về được rồi."

Heeyeon nhìn lại đồng hồ, tiêu chị rồi, giờ này thì chỉ còn nước cuốc hộ về thôi. Trong lòng nghĩ, mình có nên xin ở lại? Thế thì kì quá! Nhưng từ đây về nhà những 5km, chân chị sẽ gãy mất thôi. Đang khổ sở đấu tranh thì giọng cô gái lại tiếp tục vang lên:

"Chị có thể ngủ ở đây tối nay, cách ăn mặc của chị chắc không ra được tới cửa chung cư đâu."

Phút chốc, Heeyeon chợt nhớ đến lời nói của bác tài xế taxi khi nãy. Không được, chị chưa muốn dâng hiến cho ai đâu.

Nói xong, cô gái đứng dậy, chỉ vào chiếc đệm cũ kĩ trong góc tường:

"Chị có thể ngủ ở đó, tôi sẽ ngủ dưới sàn. Coi như xem chị là khách lần đầu cũng như lần cuối."

Xong lời, cô gái nằm phịch xuống đọc sách. Heeyeon giờ mới để ý trên bàn có một vài quyển vở, chẳng nhẽ cô bé này là học sinh? Chị nhìn lên chỗ điền tên, Park Junghwa, cái tên cũng đẹp ra trò.

"Cô tên là Junghwa à?"-Heeyeon bắt chuyện, chẳng hiểu sao, chị lại thấy cô gái tên Junghwa này thú vị thế nào ấy. Cũng đúng thôi, đó giờ chưa một ai tỏ thái độ lạnh nhạt với chị như cô gái này, chị thấy ấn tượng là phải.

"Đó là tên tôi."-Junghwa gật đầu, mắt vẫn cắm vào cuốn sách.

"Cô mấy tuổi rồi?"-Heeyeon chưa từng thắc mắc về một ai về những mặt này.

"21."

"Thế nhỏ hơn tôi rồi, tôi có thể xưng theo tuổi tác không?"-Heeyeon nhoẻn miệng cười, mặc dù Junghwa vẫn đang quay lưng về phía chị. Không biết tại sao lại cười, chỉ là chị thấy hơi vui vẻ thôi.

"Tùy chị, dù sao cũng không gặp nhau nữa."-Junghwa vẫn tiếp tục thờ ơ rồi nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại cẩn thận.-"Ngủ đi, mai tôi còn phải đi học."

"Em học đại học à?"-Heeyeon biết ý cũng nằm xuống theo.

"Không, tôi học phổ thông."-Junghwa nói nhẹ như bẫng.-"Tôi lưu ban."

"Ah à..."-Heeyeon ậm ừ, trong đầu đang nghĩ ra một vài lý do. Chắc do Junghwa thiếu điều kiện đi học, hoặc do chỉ số IQ chăng?

"Chị nghĩ tôi dốt à?"-Junghwa cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Heeyeon. Chị hoảng hồn quay ngoắt sang nhìn cô. Gì thế? Đọc được chị đang nghĩ gì à?-"Cũng không trách chị, ai nghe qua cũng nghĩ như thế. Tôi là do đánh nhau, hạnh kiểm kém nên lưu ban."

Gì? Đánh nhau á? Cả cuộc đời chị cũng không tưởng được sẽ kiếm chuyện đánh nhau với ai khác. Với cả nhìn phong cách sống của người này đi, đúng là so với chị là một trời một vực.

"Đánh nhau sao?"-Heeyeon ngu ngốc hỏi lại.

"Là do tụi nó kiếm chuyện với tôi trước, tôi chỉ tự vệ thôi. Nhưng lúc nào tôi cũng là người sai, họ có tiền."-Junghwa gác tay lên trán.

[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ