Chương 35: Nụ cười

1.7K 153 8
                                    

* Chap này au tặng @tuhuelan238 nhé ❤️

____

"CÁI GÌ?!?"-Ông Kang trừng mắt hét lớn khi nghe những câu từ từ miệng cô thư kí nói ra.

"Thưa...thưa chủ tịch, cô chủ...cô chủ..."-Cô thư kí sợ hãi, chân tay run cầm cập trước khuôn mặt hung tợn của ông Kang.

"Cái con bé vô tắc vô thiên này!"-Ông Kang đập tay xuống bàn, mạnh đến mức khiến mấy khung ảnh được trang trí trên bàn vì đứng không vững mà đổ úp xuống.

"Thưa chủ tịch, hôm nay...cô chủ sẽ mở cuộc họp báo..."-Cô thư kí lắp bắp nói.

"Liên lạc với chủ tịch Ahn, chuẩn bị xe đến nhà của Ahn Heeyoung!"-Ông Kang tức giận gầm lên.

"Dạ vâng ạ."-Cô thư kí lật đật cúi đầu nhận nhiệm vụ của mình rồi nhanh chóng đi ngay ra ngoài, không khí trong cái phòng đấy thật không thể ngửi nổi nữa.

Chiếc xe sang trọng không lâu sau đã dừng bánh trước căn nhà của Heeyeon, ông Kang dường như không kiềm nén nổi sự tức giận, không chờ tài xế mở cửa mà đã tự mình mạnh bạo đẩy cửa xe ra rồi đi ngay lại trước cửa nhà. Bà Ahn cũng nhanh chóng đi theo sau ông Kang, vẻ mặt vừa sợ sệt trước sự phẫn nộ của ông Kang vừa mang 1 chút tức giận. Bà nghĩ Heeyeon hình như đã điên rồi.

Bấm mấy lượt rồi chuông thì vẫn kêu mà vẫn chưa thấy ai ra mở cửa, ông Kang tức giận đạp phăng cánh cửa bước vào trong. Ông dù đã đứng tuổi nhưng vẫn được xếp vào hạng cao to lực lưỡng, đạp 1 cánh cửa dù lớn nhưng cốt vẫn không quá khó khăn. Bên trong căn nhà là 1 màu đen u tối yên lặng, chỉ có ánh nến nhỏ lấp ló chiếu sáng được 1 khoảng trên chiếc bàn khách, dáng 1 cô gái đang ngồi đó, tóc xõa ra, bất động và dường như không quan tâm đến tiếng động như lở trời từ cánh cửa tội nghiệp vừa phát ra.

"Ahn Heeyeon!"-Ông Kang hùng hổ bước ngay lại chiếc ghế sofa cô gái đang ngồi, túm cổ áo cô rồi lôi thân hình gầy gò đứng thẳng dậy.

Lúc này bà Ahn cũng đã nhanh chóng tìm công tắc đèn và mở đèn lên, ánh sáng từ chiếc đèn chùm vừa lan tỏa ra khắp phòng khách thì đôi mày ông Kang cũng từ từ nhíu lại, tay cũng từ từ thả cổ áo của cô gái đối diện ra.

"Cô...?"-Miệng ông giật giật, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn ông.

"Hyojin? Sao con lại ở đây?"-Bà Ahn ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Hyojin đang dần lộ ra sau làn tóc rối bù.-"Hani đi đâu rồi?"-Bà hỏi ngay vào vấn đề.

Lúc này Hyojin mới đưa cặp mắt vô hồn nhìn bà Ahn, bà đã thoáng cảm thấy cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng khi bắt gặp ánh mắt đó. 1 chút lạnh lùng, 1 chút đau thương, 1 chút bất cần, hòa quyện vào thành 1 thứ gì đó rất bi ai. Ánh mắt mà mấy mươi năm làm mẹ bà vẫn chưa từng thấy bao giờ. Hyojin thôi nhìn bà Ahn, liếc đôi đồng tử sang nhìn vào ông Kang.

"Ai cho ông phá nhà của tôi? Ai cho ông vào đây mà chưa có sự cho phép? Còn không ra ngoài? Muốn ăn cơm tù sao?"-Chất giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt và thiếu sức sống len lỏi vào tai ông Kang, truyền đến tứ chi làm ông khẽ rùng mình.

[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ