*Tặng bạn @tuhuelan238 1 chap thiệt là romance luôn nè <3
_______
Bình minh ở Jeju cuối cùng cũng mọc, Junghwa theo giờ sinh học đã dậy kịp lúc nhìn qua ban công và hài lòng nhìn bầu trời mang màu sắc tươi sáng tuyệt đẹp kia. Junghwa vung vai 1 cái, tối qua hình như cô đã ngủ quên trên bãi biển, chắc là Heeyeon đã đưa cô về phòng. Quay sang nhìn Heeyeon vẫn còn đang ngủ say, Junghwa nhẹ mỉm cười. Không phải tự nhiên Junghwa lại đi kể chuyện của mình cho Heeyeon nghe, chỉ là muốn để chị được biết nhiều hơn về cô thôi. Junghwa cảm nhận rằng Heeyeon là 1 người đáng để cô tin tưởng.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Junghwa thay nhanh bộ quần áo, viết lời nhắn lên tờ giấy note để lại cho Heeyeon rồi bước ra khỏi phòng.
Heeyeon từ từ hé mắt, ánh nắng sáng chiếu vào cửa kính rọi vào mặt làm chị hơi khó chịu. Dụi mắt vài cái, chị nhìn quanh tìm Junghwa nhưng không thấy cô đâu cả. Mắt Heeyeon di chuyển tới tờ giấy note trên bàn "Em đi kiếm đồ đây, chị không cần phải lo, kiếm được em sẽ về ngay.". Heeyeon đọc xong, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lòng nghĩ chắc sẽ không sao đâu, Junghwa đã nhắn lại như thế, tức là muốn làm việc đó 1 mình. Heeyeon tôn trọng quyết định của Junghwa, nên vệ sinh cá nhân xong lại ngồi lại ở khách sạn mở máy tính ra và kiểm tra mail. Solji đã gửi tin báo là đã ký xong hợp đồng quan trọng cho công ty, Heeyeon rất hài lòng, Solji quả thật năng suất làm việc rất tốt, kỳ này về sẽ tăng lương cho cô.
Heeyeon kiểm tra mail xong, 1 mình ngồi ăn xong bữa sáng của khách sạn, rồi xem xong cả 1 bộ phim mà vẫn chưa thấy Junghwa về. Bắt đầu cảm thấy lo lắng, Heeyeon lập tức đi thay đồ rồi nhanh chóng đi tìm Junghwa, dù sao cô cũng mới đặt chân đến đây lần đầu, không thể loại trừ khả năng gặp nguy hiểm.
Heeyeon đã đến viện bảo tàng gấu bông, tìm mấy lượt cũng không thấy Junghwa đâu. Chị chạy đôn đáo khắp nơi, hỏi thăm nhiều người nhưng cũng không ai giúp chị được. Chị đã thật sự lo lắng, điện thoại Junghwa lại để trong khách sạn, chị không thể liên lạc với Junghwa được. Đang ruột gan cồn cào, chợt chị nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của ai đó trông quen quen đang ngồi sát bờ biển.
"Junghwa?"-Heeyeon chạy lại chỗ người đó.
Junghwa quay sang nhìn Heeyeon bằng cặp mắt đẫm lệ, biểu cảm bất lực thấy rõ.
"Unnie à, không...không còn nữa, đã mất...mất rồi. Em đã...đã đào rất sâu, rất nhiều chỗ nhưng vẫn...vẫn không thấy..."-Junghwa nghẹn ngào, nấc lên từng cơn. Trái tim Heeyeon, sao nó lại đau thế này?
1 lần nữa, cánh tay mạnh mẽ lại bất chợt ôm lấy Junghwa, nhưng lần này cô không chống cự, chỉ biết gác lên vai chị mà khóc. Cơ hội cuối cùng để nhìn thấy mẹ, đã không còn nữa rồi. Bao nhiêu hy vọng, giờ đây chỉ còn lại nỗi thất vọng nặng nề.
"Sẽ ổn thôi, em nín đi."-Heeyeon khẽ nói vào tai Junghwa, những cơn nấc vẫn vang lên liên hồi, vai chị đã bắt đầu ướt đẫm.
Nhìn thấy Junghwa như vậy, thật sự Heeyeon không thể đành lòng. Chị muốn 1 Junghwa vui vẻ cáu kỉnh thường ngày, chứ không thích 1 Junghwa mềm yếu chút nào đâu. Heeyeon bất lực chỉ biết ôm Junghwa vỗ về, bản thân tự trách mình không thể làm gì hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [Hajung] [Sole] THỊT VÀ EM
FanficJunghwa: "Unnie à, chị không bận sao?" Heeyeon: "Có, chị tất nhiên bận." Junghwa: "Thế sao chị ngày nào cũng đến?" Heeyeon: "Chủ quán Park, không đón chào chị sao?" Junghwa: "Chỉ là nhìn thấy chị...em chả làm được gì sất." _________ Chuyện gì sẽ xảy...