Chương 107- Có một thứ tốt gọi là QQ

548 16 1
                                    


Biết được cha mẹ chồng rốt cục cũng trở về, cũng không còn gặp Trương Yến, trái tim Phan Lôi cũng bình tĩnh lại, xem như là buông ra rồi.

Điền Viễn trả phép đi làm, Trương Yến cân tại thân hậu (đi theo sau lưng), từ khi Phan Lôi nói, có một loại con gái bề ngoài thanh thuần nhưng trong lòng tà ác, y đối với Trương Yến kính nhi viễn chi (kính sợ tránh xa), cô bé này lòng dạ nhiều lắm. (bạn Viễn nghe lời chồng quá *vỗ tay*)

"Bác sĩ Điền, Điền a di bọn họ trở về rồi sao? Em nên tiễn bọn họ a, thật đáng tiếc, cha mẹ anh là người tốt, rất hiền lành, em nhìn cũng rất gần gũi."

Điền Viễn cùng bệnh nhân nói chuyện, y đối xử với bệnh nhân đều rất thân thiện, sẽ không giống các bác sĩ khác hiện nay, giơ cằm lên nói chuyện.

"Em thật sự rất thích cha mẹ anh, em khi về nhà vẫn nói chuyện này với cha mẹ em, cha mẹ em nói: rất muốn cùng bọn họ ăn cơm a." (level atsm của ẻm thật ghê gớm U_U)

Điền Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Yến, cậu ôm kẹp bệnh án, mình ở đây nói chuyện, tự mình cười hài lòng.

Điền Viễn không phản ứng với cô, viết đơn thuốc, để bệnh nhân tới phòng thuốc lấy thuốc.

"Lần sau họ trở lại, em nhất định phải hảo hảo thỉnh thỉnh họ. Bác sĩ Điền, cha mẹ anh thật sự rất tốt."

Hai tay Điền Viễn giao nhau, cảm thấy nhất thiết phải cùng cô gái này hảo hảo nói chuyện, cô dường như rơi vào một loài khác, nhất định phải ở trong mối quan hệ với cha mẹ chồng tương lai ảo tưởng. Mẹ của y là mẹ chồng của Phan Lôi, không phải cô gái này, y không muốn mình ảo tưởng cái gì, tạo bất tiện cho mình, dẫn tới phiền phức.

"Cha mẹ tôi là người rất tốt, điều này cùng cô có quan hệ?"

Trương Yến còn đang cười, vừa nghe thấy lời này của Điền Viễn, nụ cười im bặt đi. Điền Viễn ôn hòa, rất ít khi phát hỏa, y đối với mỗi thực tập sinh đều dốc lòng chỉ đạo. Ngoại trừ đem y thật sự chọc giận, y bình thường không dễ dàng phát hỏa. Đương nhiên, ngoại trừ trước mặt Phan Lôi.

"Mẹ tôi chính là nhìn cô rất thuận mắt, cho nên mới mời cô ăn bữa cơm, cô không cần có ý nghĩ gì khác. Tôi còn nhớ tôi đã nói với cô, tôi thật sự có người yêu, chúng tôi rất yêu nhau, đã sống chung một chỗ rồi. Mấy ngày nay anh ấy ra ngoài, tôi không có nhắc về chuyện này với cha mẹ tôi, mẹ tôi có nói cái gì, gây nên hiểu lầm của cô sao? Vậy tôi xin lỗi, mẹ tôi không biết tình huống, nói cái gì không khéo léo xin cô thứ lỗi cho. Thế nhưng, xin cô đừng lợi dụng cha mẹ tôi cùng tôi thấy sang bắt quàng làm họ, kết quả học tập lâm sàng của cô là dạng gì thì chính là dạng đó, tôi sẽ không đặc biệt cho cô cao hơn một điểm."

Mặt Trương Yến hơi trắng bệch, Điền Viễn có chút nặng.

"Đúng rồi, tôi còn muốn phê bình cô một câu, cô đi theo bên cạnh tôi, là thực tập sinh của tôi, tôi xem bệnh cho bệnh nhân, đây là cơ hội học tập tốt cho cô, cô bây giờ một chút tâm tư cũng không đặt ở việc học, lúc tôi chẩn đoán, cô chính là ở chỗ này cuời, nói chuyện, thái độ học tập của cô là như thế này sao? Cô cho rằng thái độ này của cô đủ tư cách để làm bác sĩ sao? Bây giờ là lúc cô tích lũy kinh nghiệm, nếu như cô vẫn tiếp tục không chăm chú học như thế này, hoặc là không có tâm tư học tập, vậy tôi muốn cùng giáo viên chủ nhiệm của cô liên lạc một chút, xem có nên cho cô về trường đọc sách lại mấy năm hay không, chân chính thành thục, hiểu được sinh mệnh của một người thầy thuốc, điều gì mới là chức trách, cấp bằng tốt nghiệp lại cho cô. Tôi chỉ nói một chút, sau này thái độ học tập của cô vẫn giống như bây giờ, tôi sẽ không tiếp tục mang theo vị thực tập sinh này."

Hữu Chủng Nhĩ Tái Bào -  Hàn Mai Mặc HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ