Chương 24 - BÀ XÃ NHÀ MÌNH ĐÚNG LÀ NGƯỜI HIẾM LẠ

667 26 1
                                    


Cho y cắn đi, y có thể cắn rớt được miếng thịt nào a.

người dán lên mình, tiện nghi không chiếm thực xin lỗi bản thân a. Phan Lôi sắc đảm bao thiên, tay lần xuống bao trụ mông y, dùng hai bàn tay to vừa xoa lại vừa bóp, thuận tiện cúi đầu vừa lúc ở trên cổ y hôn, lưu lại một đóa hoa màu tím.

xúc cảm thật tốt, mười phần co dãn không nói, hình dáng cũng xem rất tốt, y bình thường mặc áo blouse có thể che lại phong cảnh tốt này, có thể vuốt như vậy, hắn cao hứng muốn chết, xuống chút nữa, theo đùi sờ xuống dưới cùng hắn không giống nhau. Chân hắn nhiều lông, còn đôi chân nhỏ này vừa trắng lại thẳng, nhẵn nhụi sờ sờ khiến cho hắn phi thường có cảm giác. nếu đôi chân này bắt tại trên lưng hắn, theo chuyển động mà gắt gao quyển trụ eo hắn, ai nha, không thể nghĩ nữa, máu mũi chảy xuống rồi đây.

Điền Viễn tực giận điên rồi, hoàn toàn xem nhẹ tay làm càn trên người y, một ngụm cắn xuống để giải hận, ngẩng đầu nhìn thấy dấu răng huyết đỏ trên cổ hắn.

Y ôm lấy đầu Phan Lôi.

"cho anh cắn tôi, tôi đã nói với anh, không cho cắn tôi, anh không nghe phải không, đại gia tôi cũng lưu vài dấu vết cho mọi người cười nhạo anh."

cúi đầu há miệng, học theo động tác Phan Lôi cắn y, y cắn lại Phan Lôi. hàm răng trắng lộ ra, hàm trụ môi dưới của hắn, một ngụm cắn xuống.

Phan Lôi đánh trả là trên cổ Điền Viễn hôn một cái thật mạnh, trên làn da trắng liền xuất hiện hôn ngân.

Điền Viễn buông môi dưới của hắn ra, lại ở môi trên cắn một ngụm.

Phan Lôi thay đổi phương hướng, ở mặt khác trên cổ y cũng lưu lại một hôn ngân khác.

Ngay tại thời điểm Phan Lôi liếm liếm hôn ngân kia, Điền Viễn bắt lấy cơ hội, cắn đầu lưỡi hắn.

Phan Lôi kêu thảm thiết một tiếng, thân ái nhà hắn là con chó nhỏ sao? như thế nào muốn cắn liền cắn a. đau đau đau, đau chết.

những người từng cắn qua miệng đều biết mặc kệ là cắn đầu lưỡi hay là cắn trúng bất cứ chỗ nào trong miệng, chỉ cần thời điểm ăn cơm không cẩn thận cắn một chút, hốc mắt khẳng định sẽ hồng, không phải đau mà khóc mà chính là sinh lý, nếu là nghiêm trọng thì nước mắt cũng sẽ chảy ra. Cũng giống như là không cẩn thận huých cái mũi, nước mắt cũng sẽ lập tức chảy xuống.

Nghe được mùi máu tươi ,Điền Viễn buôn lỏng miệng, thấy Phan Lôi hốc mắt đỏ, Điền Viễn hừ một tiếng đắc ý.

Điền Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"lần sau nếu lại khi dễ tôi, lại cắn tôi, tôi liền đánh trả anh như vậy. đem anh cắn khóc mới thôi."

từ trên người hắn đứng dậy, y vừa lòng phủi phủi tay.

Phan Lôi ngậm đầu lưỡi, trong lòng phát sầu ai oán, thân ái nhà hắn không phải là tiểu cừu ngoan ngoãn, cũng không phải là mèo con có móng vuốt mà thực ra là một con chó nhỏ, lại là con chó nhỏ biết cắn người a.

"em thực hạ thủ, tôi là nam nhân của em a."

Phan Lôi hô to với y. Điền Viễn căn bản là không quan tâm hắn.

Hữu Chủng Nhĩ Tái Bào -  Hàn Mai Mặc HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ