Chương 41 - TỔ TÔNG A TÔI SAI RỒI CÒN KHÔNG ĐƯỢC SAO

540 27 1
                                    


"Bác sĩ Điền, anh ấy chỉ bị trầy da ở bả vai, không phải vết thương nguy hiểm đến tính mạng, anh không cần bi thương như vậy. Rốt cục cũng biết vợ của anh là ai, aiz, chúng ta là đồng sự đã nhiều năm, tôi đệ nhất thiên tài phát hiện, bác sĩ Điền, anh không phải thực thông minh a."

"Sự thật là nam nam yêu nhau a, rất duy mĩ , rất lãng mạn ."

Tiểu y tá vừa nói như thế liền bị bác sĩ cấp cứu gõ một cái vào đầu.

"Cô ít xem tiểu thuyết đam mỹ đi thì hơn. Chuẩn bị túi cấp cứu."

Phan Lôi lật đật ngồi xuống, lay lay tay Điền Viễn, ở một bên giả trang đại hình khuyển đáng yêu.

"Điền nhi, tôi chỉ chọc em chút thôi, em đừng tức giận, em xem miệng em kìa, chắc phải nhét vừa hai cân thịt mất thôi. Tôi biết không nên vui đùa kiểu này, em tha thứ cho tôi đi mà. Tôi chỉ là thử một chút trong lòng em có tôi hay không. Tôi rất vui vẻ đấy, thấy thấy em khóc, tôi thật an tâm, trong lòng em có tôi, em chính là mạnh miệng, thừa nhận em cũng yêu tôi không phải được rồi sao."

Điền Viễn gạt tay hắn ra, đi sang một bên xoa mắt. Y thiếu chút nữa, một chút nữa thôi, nước mắt đã trào ra. Lo lắng hắn thật sự bị trọng thương, sợ hắn thật sự liền chết như vậy, y đã từng nhìn thấy kẻ sống người chết, làm bác sĩ đều từng nhìn qua sinh tử, nhưng y chính là không thể thờ ơ với tử vong của hắn. Y hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ, vạn nhất Phan Lôi chết , mọi chuyện sẽ ra sao.

Phan Lôi thấy mình vui đùa quá trớn, lại nhìn thấy Điền Viễn xoa mắt, trái tim hắn đều co thắt lại , nhanh chóng nhảy xuống bàn cấp cứu, ôm lấy thắt lưng Điền Viễn.

"Điền nhi, cục cưng, em đừng khóc mà. Em đánh tôi mắng tôi cũng được, nhưng em đừng khóc, em này không phải muốn làm khó tôi sao? Tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa. Điền nhi, em nhìn tôi đi, Điền nhi, em nói gì với tôi đi."

Điền Viễn đẩy hắn ra, lấy túi trang bị trong tay bác sĩ cấp cứu.

"Tôi khâu lại miệng vết thương cho hắn, anh vội thì đi đi."

Bác sĩ cấp cứu nhún nhún vai, phụ giúp hai tiểu y tá đi ra ngoài. Tiểu y tá không đi.

"Chúng tôi muốn xem bọn họ hôn môi, muốn xem nam nam hôn môi người thật việc thật."

"Không phát hiện người ta cần không gian riêng để giải hòa sao, đi đi, đi đi, vây quanh đây làm gì. A, các người, cũng đều đi cả đi."

Bác sĩ cấp cứu mang theo tiểu y tá, thuận tiện tống khứ mấy người dư thừa trong phòng cấp cứu đi, sau đó biết ý mà đóng cửa.

Phan Lôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bà xã hắn mặt lạnh không thèm nói chuyện với hắn. Đây rõ ràng là chiến tranh lạnh, hắn chịu không nổi. Thà rằng đánh hắn chửi hắn, ân cần thăm hỏi mười tám đời đại tổ tông nhà hắn, y cũng không cần lạnh lùng với hắn như thế, Phan lôi khó chịu vò đầu bứt tai.

Điền Viễn một câu cũng không nói, xé mở túi cấp cứu, lấy ra cái bao tay mang vào.

Phan Lôi xoay quanh y, chân tay có chút luống cuống.

Hữu Chủng Nhĩ Tái Bào -  Hàn Mai Mặc HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ