Story 34: Yêu như lần đầu

167 2 0
                                    

1. Hôm nay cậu đã phải leo lên 33 tầng lầu, với ba môn học hết tám tiết từ sáng đến chiều. Phòng trọ của cậu ở tầng năm. Phòng học mỗi môn ở một nơi, nơi thì ba tầng, nơi thì năm tầng. Đến đi ăn trưa cậu cũng phải lên tầng hai. Về đến nhà, cậu đã một nhoài. Cậu nằm bẹp trên giường một lúc, rồi như sục nhớ ra điều gì, cậu tì người lên cửa sổ, nhìn sang căn phòng ở phía đối diện. Những ngôi nhà lợp mái tôn đỏ như hòa màu với ánh hoàng hôn. An của cậu chưa đi học về. Bạn ấy đi xe buýt, có lẽ giờ đang tắc đường. Ngôi trường của họ có học phí cao hàng Top 10 của cả nưóc, giáo viên có lẽ đủ đáp ứng những cơ sở vật chất thì không hề khớp với mức học phí này. Ngôi trường của họ sơn màu vàng, xây kiểu cổ như những ngôi trường cấp ba kiểu mẫu trên khắp đất nước.
Họ không học cùng lớp. Lớp cậu có hai buổi học ở một cơ sở khác cách trường ba cây số. Lớp An hình như chỉ có một buổi. Và An cũng phải leo năm tầng lầu để lên phòng như cậu. Nghĩ đến việc đó là cậu lại thấy thương An. Cậu là con trai, tập thể thao thường xuyên nên không thấy việc leo cầu thang có gì áp lực. Nhưng khi kết hợp với việc học căng thẳng, những câu hỏi của giảng viên bủa vây trên lớp, mỗi lần trở về nhà từ cơ sở xa lắc lơ kia khiến cậu cũng cảm thấy mệt nhoài. Và còn vì phải chen lấn trên xe buýt nữa, may mà chỉ là hai buổi một tuần.
Họ quen nhau cách đây mấy tháng, trong một tình huống dở khóc dở cười. Hôm ấy là buổi học đầu tiên của lớp Võ Taekwondo 6, cậu đi học hộ Phan. Phan là bạn thân của cậu. Hai đứa trông chẳng có gì giống nhau, cả khuôn mặt lẫn cái tên. Nhưng bạn biết mà, đi học hộ thì cần gì giống nhau. Lớp tín chỉ mỗi người đến từ một lớp chuyên ngành khác nhau. Đi hết sân thể dục, cậu ta cũng tìm được lớp Taekwondo của Phan. Thầy giáo đến, điểm danh. Đúng là Phan học lớp này. Thầy giáo hỏi, “Ai có thể làm lớp truởng lớp này?” Không ai giơ tay. Nếu đây là lớp của mình, cậu ta cũng chẳng giơ tay, huống chi cậu ta còn đang đi học hộ.
Bất chợt, thầy giáo chỉ vào cậu. “Em tên gì?” Cậu ngơ ngác mất hai giây, để kịp nhớ ra, cậu đang là “Phan”. “Phan ạ.” Thầy nói, “Em làm lớp trưởng nhé!” Và không cho cậu cơ hội phản bác. “Em điền số điện thoại của mình vào đây.” Cậu cầm bút, chần chừ, rồi điền số điện thoại của mình. Không phải số điện thoại của Phan, vì thú thực, cậu không nhớ. “Giờ em lên đọc thông báo của nhà trường cho cả lớp. Sau đấy hỏi các bạn xem những ai chưa có võ phục và muốn đăng ký thì đánh dấu vào đây. Ghi thêm cả cỡ bên cạnh nữa nhé.” Cậu đọc, nhưng trong đầu đang nghĩ đâu đâu. Sao có thể không thả hồn đi nơi khác cho được. Cậu đang gặp một tình huống rất... rất khó xử.
Đây không phải lằn đầu tiên cậu đi học hộ. Cậu có mấy thằng bạn thân. Và cả bọn vẫn thường điểm danh giúp nhau những ngày đứa này đứa nọ bận. Cuộc sống mà. Nhưng lần này không giống thế không giống bất cứ lần nào khác. Cũng chẳng biết nên nói cậu may mắn hay xui xẻo. May mắn vì, thầy vừa nhìn đã chọn cậu làm lớp trưởng, và lớp trưởng thì được miễn điểm 10%, 20%. Xui xẻo vì, cậu không phải là Phan.
Cậu đọc xong thông báo, hỏi cả lớp xem có ai có câu hỏi gì không. Không ai hỏi gì. Cậu hỏi lần lượt từng người về vấn đề võ phục. Hầu hết mọi người đều đã có võ phục, xin người quen hoặc mua lại từ các anh chị khóa trên hoặc đã từng học võ Taekwondo từ trước. Lớp bắt đầu học, và cậu đã trở thành lớp trưởng như thế. Trong giờ học, cậu không thể tập trung. Bất cứ khi nào thầy giáo quay đi, cậu lại lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Phan. Phan bảo bận, nhưng cậu không biết hôm nay Phan bận gì. Cậu nói ngắn gọn cho Phan hiểu. Vừa gõ được vài chữ, thầy giáo đã quay lại. Cậu cất điện thoại đi. Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại và cả cậu lẫn Phan đều chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Chắc chắn cậu phải thú thực với thầy, chuyện này không thể giấu nổi. Thầy sẽ nghĩ thế nào khi buổi sau đến lớp, thấy lớp trưởng của mình đã biến thành người khác? Cậu không cho rằng thầy có thể quên mặt lớp trưởng nhanh như thế. Thầy cho lớp nghỉ giải lao mười phút. Cậu ngồi một mình trên ghế đá. Một bạn nữ bước đến, hỏi xin số điện thoại của cậu. “Để biết lịch học và các thông báo của lớp.” Cậu nhận ra đó là An, bạn ấy là người đầu tiên được điểm danh. An mỉm cười thân thiện, kể cả trước cái lắc đầu của cậu. Cậu ta không muốn An hiểu nhầm.
“Tớ không phải là sinh viên lớp này. Tớ chỉ đi học hộ Phan thôi.” Nụ cười của An vụt tắt. Bạn ấy lo lắng thực lòng, “Cậu nên nói với thầy giáo.” Cậu gật đầu, đương nhiên là phải vậy. “An đã học thầy được hai kì, An có thể nói đỡ cho bạn. Mà bạn tên gì?” “Tớ là Lâm ” Cậu tiếp tục học đến cuối giờ, sau khi cân nhắc, cậu quyết định thú tội vào cuối buổi học. Thi thoảng ánh mắt của An và cậu ta gặp nhau. Có lẽ An muốn nhắc nhở cậu, nên sớm sớm thú tội đi. Cuối buổi, cậu nói với thầy. Thầy im lặng một lúc, bảo cậu lần này được khoan hồng. Nhưng cậu không làm lớp trưởng thì thầy rất tiếc. Và cậu nên cảm ơn An. An đã nói trước với thầy, cũng xin giúp cậu mấy câu.
Cậu chào thầy, nhìn quanh nhưng không thấy An đâu cả. Cậu cứ thế về nhà, mở danh sách lớp và xem An học lớp chuyên ngành nào. Từ đó, cậu có thể tìm được facebook và n thứ khác về An. Nhưng cậu không làm gì cả. Cậu vẫn luôn bị động như thế. Cậu đã chấm dứt một mối tình cách đây vài tháng. Đó là một cô gái tuyệt vời, đó là cô gái thứ hai cậu yêu, Và nàng đã rất thất vọng vì những lần đầu tiên của cậu không dành cho nàng. Nụ hôn đầu tiên, những ước hẹn đầu tiên, những kỉ niệm đầu tiên. Đôi lúc cậu nghĩ, vấn đề không phải ở đó. Chỉ là thất bại ở mối tình đầu khiến cậu không thể dốc cạn cõi lòng với ai được nữa.
Rồi một hôm, cậu nhìn thấy An dọn đến ngôi nhà sau ngõ. Chỉ là một phút bất chợt cậu ta nhìn xuống từ của sổ phòng mình. Cửa sổ phòng An là loại cửa sổ sát đất, trong suốt. Đứng từ cửa sổ phòng mình nhìn sang, cậu ta nhìn thấy trọn vẹn góc bếp của An. Bàn bếp nhỏ xinh vừa đủ đặt một chiếc bếp điện và các loại gia vị mắm muối. Phía dưới là bồn rửa, mỗi lần rủa bát rửa rau, An đều ngồi quỳ giống như cách ngồi truyền thống Seiza của người Nhật.
Mấy hôm sau, cậu lại gặp An trước cửa hiệu tạp hóa dưới ngõ. An đang loay hoay không biết làm sao với cái bình nước 20 lít. Chú chủ cửa hiệu hôm nay đi vắng, cô chủ thì không thể bê giúp An lên tầng năm. Cậu gọi tên An, nói cứ để cậu bê giúp. Coi như để cảm ơn bữa trước An giúp cậu và Phan. Đó là lần đầu cậu đến phòng An. Một căn phòng đầy đủ. Giữa phòng dán poster của Luhan. “Cậu trọ ở gần đây à?” Một giây chần chừ, cậu quyết định lắc đầu. Cậu ta nghĩ, sẽ ra sao nếu như An biết có kẻ luôn quan sát bạn ấy từ căn phòng đối diện?
“Mình đến chơi với bạn, đi ngang qua thì nhìn thấy An thôi.”
2. Một ngày nọ, trong lúc lang thang trên mạng, cậu tìm thấy một cửa hiệu cây cảnh nhỏ xinh. Nghe nói xuơng rồng có thể hấp thụ bức xạ khi dùng máy tính, ở nhà lẫn phòng trọ cậu ta đều có một chậu. Nhưng cậu ta nhớ, phòng An hình như chưa có. Thôi được rồi, đừng nói thêm vấn đề súc khỏe nữa. Chỉ là cậu muốn tặng quà sinh nhật cho An thôi. Cậu tìm được ngày sinh của An trong danh sách lớp Taekwondo. Cái ý nghĩ về sinh nhật An lóe lên trong đầu cậu ta, khiến cậu ta cứ nghĩ về nó hoài. Vậy là cậu lao ngay ra khỏi phòng, đến tìm La Foret.
Nằm yên bình trong con ngõ số 3 Đặng Thái Thân, La Foret nhỏ xíu, chỉ có một nhân viên. Chị rất đẹp, chững chạc với bộ váy công sở. Thú thực, lúc đầu cậu còn nghĩ đó là khách của La Foret. Nhưng khi cậu bước vào, ngó nghiêng để tìm kiếm một bạn nhân viên như trong tưởng tượng của mình, thì chị mỉm cười.
-   Em muốn mua cây gì?
Cậu sững người lại vài giây để chấp nhận sự thực chị là nhân viên của cửa hiệu này.
-   Nếu chưa chọn được cây nào thì em cứ ngắm một lượt đi.
Trong lúc cậu đạo quanh cửa hiệu, chị hỏi cậu ta mua cây với mục đích gì? Tặng hay mua về chăm sóc? Cậu nói mình mua tặng sinh nhật bạn. Chị giới thiệu cho cậu một số loại cây. Lúc đầu cậu định mua xương rồng, nhưng sau khi nghe chị giới thiệu đủ các loại cây, cậu đâm chần chừ muốn suy nghĩ lại.
-   Đây là cây thủy sinh, em cứ để bình thường, không cần phải làm gì cả, một, hai tuần thay nước một lần là được. Chu kỳ sống của cây thủy sinh khoảng từ hai đến ba tháng. Loại cây này không phù hợp với thời tiết lạnh nên chỉ mùa này La Foret mới nhập thôi em nhé!
-   Đây là cây cẩm thạch trắng, em tưới dạng phun sương cho cây, hoặc dùng thìa nhỏ để tưới cho cây. Cây này sinh trưởng cực tốt trong môi trường trong nhà, không cần nắng, miễn là cung cấp đủ nước cho cây. Nếu có điều kiện thì thỉnh thoảng em mang cây ra phơi nắng giúp cây phát triển khỏe.
-   Đây là Nhất mạt huơng vừa đẹp xinh vừa thơm vừa may mắn. Đây là cây công sọc lá quạt. Đây là cây cẩm nhung, còn đây là cây bướm đêm, hai loại cây này đều ưa ẩm nên cần tưới cách ngày và để được cây hoàn toàn trong nhà em nhé.
-   Chậu này giá bao nhiêu hả chị?
Tôi chỉ tay vào một chậu xương rồng đang nở hoa tím ngắt. Chị mỉm cười, như thế tán dương sự lụa chọn của tôi.
-   180 nghìn đồng em nhé! Chậu này đang độ nở hoa, là thời kì đẹp nhất. Tuần sau là hoa tàn rồi.
-   Ơ vậy ạ? Sinh nhật bạn em tận ba tuần nữa cơ ạ!
-   Ơ? Ba tuần nữa mới đến sinh nhật mà em đã đi chọn quà rồi à? Thế này thì chắc không phải bạn bình thường đâu nhỉ? - Chị có vẻ ngạc nhiên. Cậu đỏ mặt. Không phủ nhận.
-   Vậy thì em đừng chọn chậu này. Đến sinh nhật bạn em thì không còn đẹp nữa đâu...
Chị đang định nói thêm thì có một bạn nữ bước vào.
-   Chị ơi, chị là quản lý của cửa hiệu phải không ạ? Em đến phỏng vấn xin việc ạ!
-   Ồ, hóa ra chị là quản lý của của hiệu. Chị bảo tôi cứ ngắm tiếp xem có ưng chậu nào khác không, giờ chị phải phỏng vấn bạn nữ một lát đã. Dù ngắm cả cửa hiệu, tôi vẫn ưng chậu xương rồng đó nhất. Nhưng chị nói đúng, đến sinh nhật An, nó không còn hoa để nở nữa. Cửa hiệu nhỏ vang lên tiếng cuộc phỏng vấn. Những câu hỏi rất thông thường. Bao nhiêu tuổi, học ở đâu, các ca có thể làm việc, mức lương La Foret có thể trả.
Không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác bạn nữ không muốn đi làm. Ngay từ lúc bắt đầu phỏng vấn, bạn nữ đã liên tục xin lỗi vì đến muộn nửa tiếng mà không nói lý do. Chị quản lý nhíu mày không hài lòng. Cách bạn nữ trả lời phỏng vấn cũng có gì đó rất hời hợt. Không hẳn là không coi trọng công việc này, mà thú thực, giống như bạn ấy đã rất mệt mỏi rồi mới đến đây. Với trạng thái này, tôi nghĩ không người phỏng vấn nào có thể hài lòng cho được.
Buổi phỏng vấn kết thúc, bạn nữ ra về với lời hẹn của chị quản lý rằng nếu được chọn thì sẽ có điện thoại thông báo. Tôi nói với chị rằng mình không ưng ý chậu cây nào khác, có lẽ để gần ngày tôi sẽ đến chọn lại. Chị mỉm cười rất dễ mến. Tôi bước chầm chậm ra bến xe buýt. Tôi vẫn hơi tiếc chậu cây xương rồng nở hoa tím mình đã bỏ lại.
Tôi nhìn thấy bạn nữ vừa phỏng vấn ở bến xe buýt. Bạn nữ mang dáng vẻ mệt mỏi ngồi trên băng ghế. Chúng tôi ngồi chung một băng ghế. Những chiếc xe buýt lần lượt lướt qua, không phải chuyến tôi cần, và có lẽ bạn nữ cững vậy. Tầm này tắc đường, những chiếc xe máy chen chúc nhau. Bạn nữ thở hắt.
-   Bạn cũng thấy mình rất mệt mỏi đúng không? - Bạn nữ hỏi.
-   Bạn gặp chuyện gì à?
Bạn nữ im lặng một thoáng, rồi lắc đầu.
-   Chỉ là trước khi đến đây, trong tháng này, mình đã đi phỏng vấn hai lần và đều bị loại.
Mình cảm giác tất cả nhiệt tình của mình đã bị dập tắt.
-   Nhưng đáng ra, mình phải tiếp tục thể hiện như lần đầu ở bất cứ buổi phỏng vấn nào, đúng không cậu?
-   Đáng ra mình nên làm thế. Chuyện thất bại ở lần một, lần hai, đâu phải là lý do để mình có thể hời học ở lần ba.
Bạn nữ nói, nhưng hình như không phải để xin ý kiến cậu. Có lẽ cô bạn chỉ đang tự nhủ chính mình, vì thậm chí cậu biến mất khỏi bến xe buýt từ lúc nào bạn ấy cũng chẳng hề hay biết. Cậu len lỏi vào rừng xe máy, để sang bên kia đường, đến với con ngõ số 3 Đặng Thái Thân, đến với La Foret, đến với chậu cây xương rồng nở hoa tím cậu ta đã bỏ lại. Hình như cậu đã quên cảm ơn bạn nữ. Nhưng biết sao đưọc, cậu đang rất vội. Cậu sợ trong lúc mình rời đi, chậu cây đã bị người khác mua mất.
Cậu vẫn rất thích chậu cây ấy. Dù đến sinh nhật An, nó không còn hoa để nở đi chăng nữa, cậu vẫn thích nó. Dù An có là mối tình thứ ba của cậu ta đi chăng nữa, cậu vẫn rất thích An. Ít nhất là ở thì hiện tại. Bạn ấy luôn là người đầu tiên cậu nghĩ đến những khi lơ đãng. Nếu chúng ta đủ yêu thương như lần đầu, thì cần gì phải thắc mắc vẻ những điều đầu tiên. Và chậu cây cậu ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng cần phải đến sinh nhật của ai đó, mới có thể tặng, phải vậy không?
Jathy

 Trà sữa cho Tâm hồn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ