Story 24: Pizza chiều mưa

191 4 0
                                    

Tôi gọi bạn phục vụ nhờ dọn đi cốc nước trên bàn, lần thứ tư. Cậu ấy có vẻ tò mò, nhưng giấu kín bằng một nụ cười lịch sự.
Tôi đã ngồi ở quán cà phê này suốt buổi chiều, uống hai ly mojito và gặp lần lượt ba người. Tôi gỡ kính cận xuống lau bằng khăn mềm, tự nhiên muốn giải thích, "Lần cuối cùng đấy, cảm ơn cậu. Tôi làm việc cho một tờ báo Online dành cho giới trẻ, chắc bạn cũng từng đọc qua rồi đấy! Chiều nay phải phỏng vấn tận bốn nhân vật." Người phục vụ gật đầu, để lại nhận xét "Cậu làm một công việc thú vị", rồi rời đi. Đúng một nửa, thú vị nhưng đầy áp lực. Tôi mở một trang mới trên sổ tay đã gần đầy kín, lấy từ cặp da tờ thông tin của nhân vật cuối cùng. Người được xếp giải cao nhất, đứng trên ba ngưòi đã phỏng vấn trước đó, trong một cuộc thi nhiếp ảnh trẻ quy mô lớn mà tờ báo của tôi đóng vai trò đơn vị bảo trợ truyền thông. Minh Duy. Bộ ảnh Người chứng kiến. Dòng miêu tả ngắn gọn: "Mỗi người chiến thắng cần một ngựời chứng kiến?" Một cảm giác tương tự xuất hiện mơ hồ, nhưng nhanh chóng bị cuốn đi trong cảm xúc những bức ảnh. Một góc nhìn thú vị và cảm động. Tay máy thắng giải chụp một chuỗi ảnh về những người đứng phía dưới, là gia đình, bạn bè... trong khoảnh khắc ai đó thân thương với họ trên kia sân khấu tận hưởng niềm vui về đích, lúc nhận bằng tốt nghiệp hay giải thưởng một cuộc thi nào đó. Đúng lúc tôi bắt đầu tò mò về người chụp tài năng, điện thoại đổ chuông. Tôi ngước nhìn lên, người được hẹn, đang đứng ở cửa gọi cho tôi. Tôi hơi bất ngờ, vì cứ nghĩ cái tên Minh Duy thuộc về một cậu con trai. Nhưng không phải, không những là con gái, mà còn là bạn ấy, tôi nhận ra ngay. Giờ tôi mới biết bạn ấy tên gì. "Là cậu sao?", chúng tôi gần như đồng thanh, sao đó bật cười. Thì ra là vậy, trí nhớ được rọi sáng, xâu chuỗi mọi thứ.
Chuyện thuộc về một năm trước. Một buổi chiều quanh quẩn đâu đó cuối mùa Xuân, đầu mùa Hè. Đồng hồ chỉ ba giờ chiều, khi giao diện trang email hiện lên thông báo hoàn tất gửi đi. Dạ dày nổi loạn. Tôi nhớ ra ngoài ổ bánh mì buổi sáng, không có gì được tiếp thêm vào người ngoài mấy chai nước khoáng, sau sáu giờ liên tiếp theo đuổi một sự kiện âm nhạc ở sân vận động rồi về nhà biên tập thông tin và hình ảnh cấp tốc để lên bài. Đập vào mắt tờ rơi màu đỏ đặt trên những tờ nhật báo cạnh điện thoại bàn, của một tiệm pizza mới mở gần nhà, vừa khai trương đúng sáng nay. Tôi lập tức cầm ống nghe, quay số. Cửa hàng có vẻ đắt khách, hồi lâu những tiếng chuông dài gần khiến tôi bực dọc. Mãi mới có người bắt máy.
"A lô.", giọng người bên kia đầu đây nghe đục và yếu ớt, hẳn là vì ngày làm việc bận rộn.
"A lô, tôi muốn đặt một cái cỡ nhỏ dành cho một người.", liếc nhanh qua tờ rơi, tôi nói tiếp, " Vegetariana pizza. Giao đến số nhà 12, đường A. Không cần ketchup và chilli sauce" Chờ năm giây không có động tĩnh gì từ đầu dây bên kia, tôi hỏi lại, "Bạn nghe kịp không? Có cần tôi nhắc lại không?".
"Ừ. Tôi nghe rồi."
Thái độ phục vụ không được lịch sự cho lắm, nhưng tôi bỏ qua, chỉ dặn dò một chút về thời gian, "Tôi biết hôm nay tiệm sẽ đông, nhưng nhanh nhất có thể giùm tôi nhé!"
"Được rồi."
"Cảm ơn bạn."
Tôi gác điện thoại xuống, giật mình vì một tiếng sấm. Nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối đen. Hình dung cảnh tượng người khác phải chạy xuyên cơn mưa to sắp sửa rơi chở pizza đến cho mình trong những chiếc thùng đóng kín, tôi bỗng thấy áy náy. Nhưng ai cũng có những ngày làm việc mệt mỏi. Tôi cũng vậy thôi, chân tay muốn ra rời hết. Và thực sự là đói lắm rồi.
Tôi vào rửa mặt, thay bộ quần áo vương víu vẫn mặc nguyên từ sân vận động bằng quần short và áo thun, sau đó trở lại phòng khách mở tivi, ngồi chờ trên sofa. Xem hết một gameshow nửa giờ mà chưa thấy pizza đâu. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn, không gọi điện thoại nhắc nhở. Vì trời mưa, mưa đang rất to ngoài kia. Hết hai tập phim hoạt hình nữa mới có tiếng gõ cửa. Đứng bên ngoài, đúng rồi, là Minh Duy. Gương mặt trắng nhỏ lọt thỏm trong chiếc mũ áo mưa trong suốt ướt sũng. Họ để một cô gái đi giao pizza trong thời tiết thế này sao, tôi thầm thắc mắc và có chút tức giận, thật sự. Nhưng nhanh chóng nhận ra một chi tiết khác thường. Logo nhỏ in trên hộp giấy đựng pizza bạn ấy đang cầm là của một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh nổi tiếng có mặt khắp nơi, không phải tiệm pizza tôi vừa gọi đặt.
Như đọc được ý nghĩ bằng đôi mắt trong suốt, bạn ấy thì thào.
"Tôi không bán pizza. Nhưng cậu gọi tôi để mua pizza."
Tôi ngớ người, "Vậy là tôi nhầm số sao. Nhưng... "
Bạn ấy cắt lời tôi, nói rành mạch, "Chúng ta hãy cùng ăn cái pizza này, được không? Vegetariana đúng theo ý cậu. Nhưng nó cỡ vừa, dành cho hai người. Tôi mời."
Một cơn gió chạy ngang, thổi lật chiếc mũ trùm đầu ra sau. Mưa vẫn không ngừng tạt vào hiên. Vẫn ngỡ ngàng, chưa hiểu gì cả, nhưng tôi giục bạn ấy cởi áo mưa và vào trong, vì mi mắt và đôi môi ướt lạnh đang run lên. "Để tôi lấy cho cậu một cái khăn". Và rót thêm hai cốc nước ấm nữa, để xuống bàn cạnh hộp pizza.
Bạn ấy ngồi nhún sâu trong đệm sofa mềm. Phải rồi, không ai mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt như một bông tulip với dải băng ten trắng viền quanh cổ tuyệt đẹp thế này để chạy xe ngoài đường đi giao pizza cả. Ngồi đối diện nhìn bạn ấy lau mái tóc đổ ngang vai đang nhỏ nước, tôi e dè đặt câu hỏi, "Lúc tôi gọi điện bạn đang ở đâu?".
"Từ quận bên cạnh". Bạn ấy trả lại tôi chiếc khăn thấm ướt, vừa nói vừa mở hộp giấy, "Tôi chạy sắp tới, mới mua pizza ở một chi nhánh gần đây. Nó còn nóng. Chúng ta nên ăn ngay". Nắp hộp bật mở, từ chiếc bánh tròn tỏa ra làn khói thơm lừng mùi bột, củ quả và gia vị nướng chín.
Dạ dày lại cồn cào, nhưng tôi không thể không thắc mắc tiếp tục, "Nhưng chiếc bánh này là sao?"
"Hôm nay là một ngày đặc biệt với tôi. Tôi muốn chia sẻ nó với ai đó."
Ngày gì? Và sao lại chia sẻ với tôi, một người xa lạ? Bao nhiêu thắc mắc kéo đến. Nhưng giọng nói và đôi mắt bạn ấy dường như cũng thấm nước. Tôi biết rằng chưa phải lúc thích hợp đặt thêm những câu hỏi. "Thôi được rồi. Hãy ăn một ít trước đã. Thực sự tôi đang đói ghê lắm".
Bạn ấy gật đầu "Tôi cũng vậy". Đôi môi đã ấm hơn, gần như đỏ thắm trọng một nụ cười.
Chiếc bánh được cắt sẵn sáu phần. Chúng tôi mỗi người lấy một miếng, cùng ăn trong tiếng động và giọng lồng tiếng buồn cười của một bộ phim hoạt hình khác. Tôi vốn dĩ chưa từng ưa thích thức ăn nhanh. Những thứ đẫy đà thịt trứng và dầu mỡ, đánh trúng điểm yếu sinh lí cơ thể vốn dễ mủi lòng trước chất béo và đạm động vật. Hẳn hầu hết mọi người đều biết về hàm lượng lớn cholesterol xấu trong một phần ăn nhỏ, hay vẻ tươi ngon của thức ăn nhanh đều nhờ cậy chất bảo quản và hương liệu công nghiệp. Nhưng có một sự thật khác đơn giản hơn, cho biết rằng không thứ gì khỏa lấp sự mệt mỏi, trạng thái thiếu năng lượng vì công việc vây kín, thậm chí là nỗi chán nản cô đơn đầy rẫy thành phố nhanh chóng bằng các chuỗi cửa hàng ăn uống luôn được thiết kế với rất nhiều màu đỏ đầy dụng ý ấy. Như lúc này, vị ngon và mùi thơm trôi vào người, lập túc lan tỏa sự nồng ấm đến từng tế bào. Miếng bánh nằm gọn trong bụng, khỏe khoắn, hài lòng.
Đợi bạn ấy uống xong một ngụm nước, tôi gợi lại câu chuyện, "Bây giờ thì cậu kể cho tớ nghe được không. Ngày hôm nay có gì đặc biệt?".
Bạn ấy im lặng lấy điện thoại từ trong túi, chạm mở thứ gì đó rồi quay lại cho tôi xem. Một bức ảnh chồng phim. Lớp thứ nhất ghi lại dáng nằm co ro của một người trên giường, nhưng xoay ngược 180°. Lớp thứ hai là mặt biển. Hai lớp nhập vào nhau làm một, dựng nên cảnh tượng một người sắp rơi xuống đại dương xanh thẫm.
"Hạng mục self-portrait. Một cuộc thi ảnh film mở rộng, tôi gửi bốn năm rồi mới được giải lần đầu. Vừa trao giải trưa nay." Tôi nhìn kĩ vào nhân vật trong ảnh, không rõ ràng nhưng thấy được mái tóc và dáng người, đúng là bạn ấy. Một bức ảnh quá cô đơn. "Lúc cậu gọi điện, tôi đang ngồi một góc, nhìn mọi người chúc mừng nhau. Tôi nhận ra mình có thể làm mọi thứ một mình, cố gắng một mình, không sao cả. Nhưng khi thành công đến mà không có ai bên cạnh để chứng kiến và chia sẻ, lúc đó buồn ghê lắm!".
Sau đó là cuộc gọi của tôi, nhầm lẫn nhưng đúng lúc. Tôi hiểu điều đó, một cảm giác rất đại chúng. Một người thân thiết hoặc xa lạ hoàn toàn dễ dàng đem lại sự cởi mở và ít phiền toái hơn so với những quen biết hời hợt không đủ sâu.
Cầm ly nước lên, tôi nói với cảm xúc hồ hởi nhất có thể, "Chạm cốc nhé." Bạn ấy dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười cầm ly lên như tôi. Tiếng thủy tinh chạm nhau leng keng, "Chúc mừng cậu."
Chúng tôi tiếp tục ăn hết chiếc bánh đang nguội dần. Bạn ấy còn nói thêm một chút nữa, về cuộc sống một mình, xa nhà hai giờ bay. Âm giọng và khẩu vị vùng miền chưa kịp quen. "Suốt ngày phải cầu cứu fastfood nên mới rành bản đồ pizza như thế.". Chúng tôi cùng bật cười. Bạn ấy có nhiều máy ảnh, nhưng thích nhất chiếc Olympus Pen-F. Ngoài giờ học luôn tự cô lập mình để tạo dựng bầu không khí sáng tác, nên cũng ít bạn bè. Mọi thứ vẫn tốt đẹp, trừ một vài thời khắc điên rồ như ngày hôm nay.
Sau đó tôi có điện thoại từ biên tập viên. Anh ấy yêu cầu tôi khai thác lễ hội âm nhạc sáng nay ở khía cạnh phản ứng của khán giả đối với một số ban nhạc mới, viết thêm một bài nữa, không tường thuật đơn thuần. Vẫn mưa, Tôi nói bạn ấy cứ ngồi chơi, đợi trời ráo hẵng về. Bạn ấy thấy quyển sách fantasy tôi để mở úp trên kệ, bảo cũng đang đến phần ba, nên mượn để tiếp tục đọc. Tôi ngồi làm việc ngay đối diện. Khoảng một giờ sau ngẩng mắt khỏi máy tính, thấy bạn ấy đã ngủ rồi. Mới năm giờ chiều, nhưng cơn mưa tạo cảm giác tối muộn. Bạn ấy ngả vào lưng ghế, khuôn mặt hơi ngẩng lên. Mắt nhắm lại yên tĩnh, còn chóp mũi vươn cao kiêu hãnh, ngộ nghĩnh. Luồng ánh sáng tràn vào từ ô kính cửa sổ đóng chặt, yếu ớt nhưng trong suốt, tán nhẹ ra không gian và phủ một lớp mỏng trên người ngủ quên. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến tấm chăn. Phòng kín nhưng vẫn hơi lạnh, nhiệt độ chỉ khoảng hai mươi. Tôi vào phòng lấy chiếc chăn mỏng, đến gần, dang rộng rồi cẩn thận thả nhẹ lên người bạn ấy. Hành động đó khiến tôi đứng vào một tư thế đầy bối rối, người hơi cúi xuống và guơng mặt gần sát gương mặt kia. Cơ thể bỗng nhiên đóng băng, đầu óc cũng không suy nghĩ được gì nữa cả. Chỉ đứng im nhìn đôi môi đỏ, trong suốt. Tôi bất động như thế nửa phút. Rồi cuối xuống thêm một chút nữa. Gần đến nỗi chạm vào hơi thở bạn ấy. Làn hơi ấm sực. Giật mình, tôi lùi lại, quay đi.
May mà chưa có gì xảy ra. May mà bạn ấy vẫn ngủ im, đến khi chuông điện thoại công việc đổ một lần nữa. Buối chiều pizza kì lạ kết thúc. Mưa đã tạnh. Bạn ấy tỉnh dậy, nói với tôi mấy câu nữa vẩn vơ về thời tiết, rồi tạm biệt, ra về. Tôi lao ra mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nói vọng xuống đường, "Đừng buồn nữa nhé!" Đôi mắt ngước lên, những ngón tay nhỏ vẫy vẫy về phía tôi, thật vui. Nhưng không ai nói hẹn gặp lại, không hiểu vì sao.
Cuối tháng, hóa đơn điện thoại được gửi đến trong một phong thư như thường lệ, có in tất cả các số thuê bao đã gọi. Cầm trên tay tần ngần một lúc, tôi đưa cho ba, không mở ra.
Tôi không nghĩ đã một năm rồi. Công việc cuốn tôi rơi trở vào vòng quay tin tức, sự kiện, mỗi ngày gặp gỡ vô số những con người mới mẻ đầy chuyện kể. Kí ức về buổi chiều hôm ấy như một trang sổ đã khép, hàng trăm trang mới viết tiếp liền kề. Để rồi hôm nay mở ra trở lại vẫn in nguyên đậm nét từng chi tiết nhỏ. Bạn ấy lại ngồi vào chiếc ghế đối diện tôi một lần nữa, nhưng đổi khác nhiều. Béo hơn một chút, chắc do fastfood, haha, hoặc đã thích nghi được với thời tiết và lối sống ở đây. Đôi mắt sáng hơn. Mái tóc nhuộm màu hạt dẻ tươi tắn. Gặp lại một người bạn kì lạ và thấy họ có vẻ vui hơn, cảm giác khấp khởi như ngồi nhìn bầu trời sáng dần sau cơn mưa. Cùng với thời gian, ai cũng trở nên mạnh mẽ, cư xử với cuộc đời lạc quan hơn. Hoặc quen nhờn đến nỗi quên mất sự cô độc vẫn tồn tại.
Chúng tôi bắt đầu công việc ngay. Cuộc phỏng vấn diễn ra dễ dàng vì sự quen biết từ trước. Các câu hỏi đặt ra lần lượt, về quá trình thực hiện bộ ảnh, kỉ niệm đáng nhớ, các thông tin mở rộng về hướng đi, dự định sắp tới. Kết thúc nhanh chóng sau nửa giờ. Uống cạn cốc nước lọc nhỏ, Minh Duy rủ tôi ghé qua xưởng kiểm tra màu ảnh trên bản in proof tập san tập hợp các tác phẩm đoạt giải.
Khi chào tạm biệt, tôi nói với bạn ấy, "Tôi được sắp xếp đưa tin ở Lễ trao giải sắp tới."
"Không dìm hàng nha, haha. Phải chọn hình nào tôi thật đẹp để đăng đấy!"
"Ừ. Tôi sẽ dặn lại người tôi nhờ làm thay hôm đó."
"Cậu bận sao?"
"Chưa. Nếu được mời thì tôi mới bận", dù hồi hộp, tôi vẫn buồn cười nhìn khuôn mặt bạn ấy ngẩn ra "Tôi không muốn ở đó với tư cách phóng viên.".
"Rồi sau đó sẽ đi ăn pizza nhỉ?"
"Ở cái tiệm gần nhà tôi đi, sau này tôi gọi đúng số rồi. Ngon lắm"
"Ừ. Rồi sẽ lại cách tôi hai cen-ti-mét?"
"Hả?!". Thôi xong.
"Tim đập ồn ào vậy sao tôi ngủ được." Bạn ấy nói rồi ấn nhanh vào tay tôi mảnh giấy nhỏ đã cất sẵn trong tay từ lúc nào, nổ máy xe chạy xe đi ngay. Tấm vé mời đặc biệt, ở hàng ghế đầu, mỗi người đoạt giải chỉ được phát một vé. Tôi nắm chặt nó trong tay. Nhìn bạn ấy xa dần, cho đến khi chỉ còn là một chấm sáng nhỏ, hòa lẫn giữa vô vàn chấm sáng trôi lặng lẽ trong đêm thành phố, biến mất một lần nữa.
Nhưng lần này chúng tôi đã có một cuộc hẹn rồi.
Hi Trần

 Trà sữa cho Tâm hồn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ