Mũ Đỏ
Dựng chiếc xe trong góc, tôi thở hắt ra một hơi dài. Có lẽ tôi là người đầu tiên mò đến trường trong cái giờ đáng lẽ phải được nằm ngủ trong chăn ấm như thế này. Chỉ vì buổi giao lưu văn nghệ quái quỉ mà tôi không biết mình đóng vai trò gì, nhưng nếu nghỉ thì rắc rối trong tiết sinh hoạt tới sẽ không thể tránh khỏi. Tôi dựng lại cổ áo, rảo bước dọc theo dãy nhà đóng cửa kín mít, tiến về phía hội trường phía trước không một bóng ngưòi, vừa đi vừa nhìn lơ láo. Bỗng dưng mắt tôi dừng lại một điểm nhìn màu đỏ tươi, như một dấu chấm đột ngột giữa không khí ảm đạm của tiết trời không mưa và càng không thể nắng suốt tuần nay. Tôi chỉnh lại kính. Một cô nhóc, đang ngồi thu mình trên xích đu, ở phía sân sau toà nhà đối diện. Do dự một lúc, tôi quyết định lại gần cái chấm đỏ rực ấy.
Khi chỉ còn cách xích đu khoảng vài bước chân, tôi chợt giật mình. Không phải ai khác, là Cổ Điển, cô bạn ít nói nhất lớp tôi. Con cái tên như vậy chỉ vì cổ Điển có gu ăn mặc rất lạ, đôi khi quá già dặn, và tách biệt với mọi người. Cô bạn không bao giờ thu hút được sự chú ý của bọn con trai cùng lớp. Cũng không hẳn, tôi sực nhớ ra Kính Cận, cậu bạn gần nhà. Nghe nói Cổ Điển bị đau chân, nên giờ sáng sáng cậu ta hay qua nhà Cổ Điển đèo cô bạn đi học. Thật là lạ, dù không nói chuyện, nhưng tôi dám cam đoan đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cổ Điển đội một chiếc mũ màu đỏ. Và tôi quyết định gọi Cổ Điển là Mũ Đỏ từ đây. Từ góc nhìn phía sau, Mũ Đỏ thật là xinh. Tóc đen dài, mặc một cái áo da kẻ ô trắng xám, da trắng, mũi cao, đôi chân gầy dài xếp gọn. Tôi tự hỏi là có bao giờ nhìn thấy Mũ Đỏ như thế này ở trên lớp chưa. Hay chỉ vì cái mũ mà tôi mới chú ý đến cô bạn luôn im lặng này. Chợt bất giác Mũ Đỏ quay đầu lại, nhìn thấy tôi, khẽ gật đầu chào, cô bạn vẫn không cười. Nhìn xung quanh, lớp vẫn chưa ai đến, tôi lại gần bắt chuyện:
- Ai đưa cậu đến vậy?
- Kính Cận. Mà cậu biết để làm gì? - Mũ Đỏ nhìn tôi lạ lẫm như một người đang có ý đồ xấu. Tệ thật!
- Không có gì. Vậy Kính Cận đâu?
- Cậu ấy đi học thêm giờ này. Xin phép nghỉ tập từ hôm nọ rồi. - Vẫn là câu trả lòi nhanh gọn.
Tôi hầu như lúng túng, khẽ đẩy xích đu cho Mũ Đỏ. Và Mũ Đỏ, thật lạ, cất cái mũ vào trong cặp. Tôi định hỏi, nhưng cô bạn im lặng, nên thôi. Chợt thấy bóng người đến, Mũ Đỏ khẽ nhấc cặp, nói với tôi bằng giọng nhẹ hầu như không âm sắc: "Lớp mình đến rồi. Đi thôi." rồi rảo bước đi thẳng. Góc nhìn cô bạn từ đằng sau lại nổi lên lần nữa, ngoài ấn tượng về cái dáng hơi gầy ra, tôi nhận ra cô bạn quá đỗi bình thường. Tất cả chỉ do cái mũ thôi sao?
Kính Cận
Cậu bạn xuất hiện lúc gần cuối buổi tập, để đưa Mũ Đỏ về. Kính Cận được rất nhiều bạn nữ yêu mến. Cậu ta ưa nhìn, có nụ cười hiền lành sau cặp kính ẩn chứa đôi mắt thông minh, luôn cư xử dịu dàng và khéo léo. Nhà Kính Cận gần nhà tôi, và gần nhà Mũ Đỏ. Nhưng có lẽ Mũ Đỏ không biết điều đó, vì tôi không bao giờ để Mũ Đỏ nhìn thấy tôi gần khu vực đó, và Kính Cận cũng không nói. Cậu bạn chỉ nói ra những thứ cần thiết, và là bạn của tôi lâu hơn thời gian chúng tôi học với nhau. Tôi không bao giờ quan tâm xem Kính Cận làm những trò gì để thu hút các cô bạn gái, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Kính Cận đưa Mũ Đỏ về, dĩ nhiên là cô ấy không đội mũ nữa, tôi tự hỏi một cách nghiêm túc có phải Kính Cận thích Mũ Đỏ không? Cậu ta ngồi cạnh Mũ Đỏ, và giúp Mũ Đỏ nhiệt tình như thế, chỉ có thể là cậu có cảm tình đặc biệt. Nhưng trên lớp hầu như hai người không nói chuyện. Vì Mũ Đỏ luôn im lặng. Tôi có thể hiểu điều đó. Nhưng không giải thích được tại sao tôi lại để ý đến cô bạn lạ lùng đến như vậy.
Giờ nghỉ tiết. Trời đang mưa phùn, rét kinh khủng. Dù vậy tôi vẫn ra ngoài hành lang, đứng bên cửa sổ, tự nhủ ít ra mình cũng bớt điên hơn lũ bạn đang đuổi nhau hò hét ầm ĩ dưới sân. Kính Cận đột ngột xuất hiện, đứng cạnh tôi, cổ quàng một chiếc khăn màu xám tro ấm áp. Tôi hơi ngạc nhiên:
- Khăn mới? Trông cậu như một con gấu.
- Ừ, đoán được không? Của cổ Điển đây. Bọn con gái thật dễ mủi lòng. Nhưng dù sao tớ vẫn thích nó. - Kính Cận nhét hai tay vào túi áo, cười toe. Hạt mưa nhỏ như kim đâm vào bàn tay tôi lạnh buốt.
- Cậu thích Mũ Đỏ? Sao nhiệt tình thế? - Tôi hỏi nhỏ đủ để hai người nghe thấy. Thật phiền phức nếu có ai tham gia chuyện này.
- Nhìn bên ngoài đã đến mức độ vậy sao? Tớ tưởng tớ đối xử với ai cũng như nhau hết chứ. Mũ Đỏ? Tên lạ thật. Cậu đặt cho Cổ Điển sao? Tớ không thích cổ Điển, không phải típ của tớ. Hơn nữa, cũng chẳng xinh xắn gì lắm.
Một tràng nói dài của cậu bạn khiến tôi cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt. Trống vào tiết. Tôi vẫn còn chưa hỏi hết cơ mà.
- Vậy tại sao cậu vẫn ngày ngày đèo bạn ấy đi học?
- Có lẽ giọng tôi ngạc nhiên pha chút tức giận, nhưng Kính Cận không để ý.
- Cậu không thấy việc ngồi bên một cô bạn chăm học
và hiền lành là một lợi thế sao? Giống như trao đổi lòng tốt thôi. Nhưng sắp hết học kỳ rồi, chuyển chỗ là hết. Vấn đề là cái cột đèn vẫn sáng…
Nói rồi cậu bạn chạy ù vào lớp, tiếng chân giáo viên từ tốn trên cầu thang đã rõ vọng lại. Tôi về chỗ, đầu còn luẩn quẩn lời nói của Kính Cận, dù không hiểu hết, nhưng tôi cảm được mơ hồ rằng cậu bạn hoàn toàn không có chỗ cho Mũ Đỏ. Nhìn về phía cô bạn, vẫn im lặng, mắt đăm đăm nhìn vào quyển sách, tôi thầm nghĩ nếu bạn ấy biết sự thật chắc cũng không đến mức đau lòng. Ý nghĩ hai người không có chút tình cảm với nhau len vào khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Vậy tại sao tôi vẫn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy chiếc khăn xám tro kia?
Tôi
Kỳ thi học kỳ cuối cùng cũng kết thúc. Không hài lòng với điểm số của mình, tôi luôn có cảm giác khó chịu với mọi người xung quanh mà không tìm được cách nào giải tỏa. Lớp chuyển chỗ theo định kỳ, lần này tôi ngồi ngay sau Mũ Đỏ. Cô bạn không bao giờ đội cái mũ ấy một lần nữa. Thảng hoặc, hình ảnh chấm đỏ hiện ra khi tôi nhìn bầu trời xám xịt, bám theo tôi như một ám ảnh. Kính Cận vẫn đưa cô bạn đi học, như một thói quen. Một buổi tối muộn, làm xong bài tập sớm, tôi gấp sách vở, quyết định bước ra ngoài đi dạo. Đường phố vắng ngắt, thi thoảng có một vài ánh đèn xe cộ dội vào từng góc tường nhợt nhạt. Đôi chân cứ đưa tôi đi, khi nhận ra thì tôi đã đứng trước nhà Mũ Đỏ. Không còn bóng đèn, có lẽ mọi người trong nhà đã đi ngủ hết. cả con đường tối om bỗng sáng rực trước cổng nhà Mũ Đỏ. Tôi nhìn lên ngọn đèn cao không quá bốn mét đang chiếu ánh sáng trắng rực trong cái giờ đáng lẽ không cần phải lãng phí thế này.
Tưởng như nó sáng suốt ngày đêm, như một điều kỳ lạ. Bỗng nhiên, tôi nhớ đến lời Kính Cận. Tâm trí như xúi giục. Vô thức, tôi cầm một hòn đá gần đó, ném thật mạnh. "Choang!"- âm thanh sắc lạnh vang lên giữa cái không gian im ắng khiến tôi rùng mình nhận ra điều khủng khiếp mình vừa làm. Tiếng thủy tinh loảng xoảng dưới chân. Từ nhà Mũ Đỏ, một điểm đèn bật sáng. Chân tôi đông cứng trong vài giây, rồi thúc lên, lao đi như chạy trốn mối nguy hiểm. Gió lạnh len vào tận lỗ tai, khiến óc tôi gần như tê dại. Đến khi vào phòng rồi, tôi vẫn không tin mình lại có thể làm điều đó. Mồ hôi túa ra từ dưới cổ lan khắp ngực phập phồng căng thẳng. Đêm đó, tôi lo sợ vô cớ đến mức gần sáng mới có thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, bằng trực cảm về bóng đèn đã vỡ, tôi đến trường sớm hơn cả trực nhật lớp. Và nhận ra Mũ Đỏ đang đứng bên cửa sổ, mắt đỏ hoe, nhưng không có giọt nước mắt nào. Thấy người, Mũ Đỏ quay lại, nhìn tôi, rồi lại quay đi như không muốn để ai nhìn thấy. Tôi tiến gần cô bạn, ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. Bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể, tôi hi vọng có thể cho cô bạn thấy rằng tôi đang rất chân thành:
- Kính Cận không đưa cậu đi học nữa sao?
- Không. Cột đèn không sáng nữa. Bạn ấy không cần phải làm thế với tớ nữa. - Mũ Đỏ nói rất nhỏ và nhanh, như để giấu đi cảm xúc.
- Cột đèn? Là giao ước giữa hai người?
- Đến đây thì tôi đã gần như hiểu hết mọi chuyện, cảm giác tức giận chính mình đầy lên trong người khó chịu.
Mũ Đỏ không nói nữa, chỉ gật nhẹ đầu. Tôi chỉ còn biết im lặng, khẽ nắm tay cô bạn, luồn những ngón tay dài và trong đó trong tay mình. Cô bạn có lẽ buồn đến mức cũng không muốn rút tay ra. Cứ thế này có thể sẽ đỡ hơn chăng?
Hết tiết 1. Kính Cận ào đến chỗ tôi, và lôi tôi ra ngoài lớp với một tốc độ điện xẹt, không buồn để tâm đến cô bạn ngồi trước. Ra đến chỗ hành lang, cậu bạn thì thào với tôi với khuôn mặt vui sướng: "Có ai đấy đã giúp tôi. Cậu tin được không? Hết học kỳ, tôi cũng không phải đưa Cổ Điển đi học nữa." Rất nhanh, tôi thụi một quả mạnh vào bụng cậu bạn vẫn còn ngơ ngác, rồi đi thẳng vào lớp. Cuối giờ, lấy hết can đảm, tôi lại gần Mũ Đỏ, nhìn thẳng vào mặt cô bạn cũng đang nhìn lại tôi một cách nghi ngờ, nói dõng dạc: "Từ mai tớ sẽ đưa cậu đi học. Và chỉ nghỉ khi cậu không muốn như thế nữa." Cô bạn nhìn xoáy vào tôi như không hiểu. Tôi chết lặng. Nhưng ngay sau đó, Mũ Đỏ gật đầu, mỉm cười, cảm giác một cô bạn dành nụ cuối cho mình thật nhẹ và êm. Tôi cười toe, lao xuống nhà để xe, và hát vu vơ cả ngày hôm đó.
Sáng hôm sau, tôi dừng xe trước nhà Mũ Đỏ, bấm chuông. Cô bạn xuất hiện như mọi lần, với một cái chấm đỏ rực trên đầu.
Zelda