Chapter 18

540 40 0
                                    

"Em có ý kiến này... Mọi người muốn về ở nhà em không?"

Dayoung nhìn năm cặp mắt hoàn toàn đổ dồn về mình sau lời đề nghị.
"Em không có ý gì đâu" - Dayoung cười trừ lắc hai tay qua lại - "Chỉ là em thấy mọi người ở trạm xá này mãi cũng không tiện nghi cho lắm"
Các thành viên WJSN nhìn nhau tỏ vẻ bối rối. Không phải họ chê bai lời đề nghị này của Dayoung. Chỉ là họ sợ phiền phức cho em thôi, cũng tận năm người chứ đâu phải một hay hai người.
"Ừm... bọn chị..."
"Các chị đừng lo phiền phức gì cả" - Dayoung mau chóng dập tắt sự bối rối của mọi người - "Nhà em rộng rãi nhiều phòng lắm. Dù gì thường ngày cũng có mỗi mình em và người quản gia ở nhà thôi. Ba em lại đi làm suốt. Thấy em có thêm bạn chắc chắn ba sẽ đồng ý mà"
Tới lượt Yeonjung là tâm điểm của mọi ánh nhìn từ các thành viên. Nhiệm vụ của trưởng nhóm là phải đưa ra quyết định đúng đắn trong mọi trường hợp. Yeonjung liếc nhìn sang Exy thăm dò ý kiến. Thấy Exy chỉ nhún vai, trông như thể "mấy đứa làm gì thì làm, chị sao cũng được", Yeonjung đưa ra quyết định cuối cùng.
"Bọn chị cám ơn em nhiều lắm Dayoung. Em giúp bọn chị mãi thế này thật ngại quá" - Yeonjung ngại ngùng tay gãi phía sau cổ.
"Tốt quá! Em lại tưởng các chị sợ phiền mà không đồng ý" - Dayoung thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thuyết phục được họ rồi - "Vậy lát nữa em sẽ nói với ba về chuyện này. Ông sẽ cho phép ngay thôi"
Buổi tối hôm đó, cả bọn nói cười ríu rít đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Các thành viên WJSN đã quyết định sẽ cất đi những nồi buồn và đau đớn vừa qua vào một góc trong lòng. Seola, Eunseo, Xuanyi, và Chengxiao cũng sẽ cảm thấy vui mừng khi thấy những người chị em của họ quay trở lại với quỹ đạo cuộc sống bình thường mà phải không?
Nói là làm thật, Dayoung sau bữa tối tức tốc chạy vào văn phòng làm việc của ba mình để hỏi về chuyện khi nãy. Ông Im đang ghi chép sổ sách bỗng thấy cánh cửa phòng mở toang ra, trước mặt là đứa con gái của mình trông rất phấn khởi.
"Ba, ba còn nhớ những người mà con nói ba cho họ trực bên khu A của trạm xá này không?" - Dayoung đứng trước bàn làm việc của ông Im, hai tay đặt lên trên mặt bàn.
"Trí nhớ ba còn tốt lắm" - Ông Im vẫn cặm cụi làm việc.
"Vậy ba cho họ về ở nhà mình được không?" - Dayoung đề cập đến vấn đề chính của buổi trò chuyện.
Cổ tay đang ngọ nguậy ghi chép chợt khựng lại, ông Im ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn con gái mình. Ông khẽ cau mày một cái.
"Tại sao ba phải cho phép họ?" - Ông Im gỡ cặp kính đang đeo xuống, rồi ngã lưng ra chiếc ghế xoay nhìn Dayoung.
"Ba à, ba đi làm suốt thôi. Có mỗi mình con suốt ngày lủi thủi một mình ở nhà lẫn cái trạm xá khô khan này. Từ khi có sự xuất hiện của họ con mới thấy cuộc sống mình bớt nhàm chán hơn đấy" - Dayoung chạy vòng qua bàn làm việc tới ngồi lên đùi ông Im nũng nịu.
Ông Im thở dài nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Từ nhỏ tới lớn ông luôn chịu thua trước khoản nũng nịu của Dayoung. Con bé bướng bỉnh lắm, nhất quyết sẽ không từ bỏ nếu không được như ý nó muốn. Bây giờ cũng không ngoại lệ.
"Baaaaaa......" - Dayoung kéo dài một hơi nắm tay ông Im lắc qua lắc lại, làm chiếc ghế xoay ông đang ngồi như sắp gãy tới nơi.
"Thôi được rồi. Con muốn làm gì thì làm"
"Thật không ba?" - Dayoung phấn khởi hai mắt sáng bừng lên.
"Với một điều kiện. Con sẽ phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra liên quan tới đám nhóc đó"
"Con cám ơn ba! Thôi con đi báo cho họ biết đây! Ba làm việc vui vẻ ạ!" - Dayoung ôm chầm lấy ông Im một cái rồi cao chạy xa bay. Con bé hứng khởi quá đóng cửa cái "rầm" khiến ông Im chẳng kịp nói một lời tạm biệt.
Ông Im khẽ thở dài. Ông cất những cuốn sổ sách của mình vào ngăn kéo, rồi lôi ra một tập hồ sơ khá dày. Để nó nằm trên bàn, ông đi tới đứng hóng gió ở cửa sổ một lát trước khi quay lại công việc của mình. Ông còn nhiều việc phải hoàn thành lắm.
Cơn gió từ bên ngoài luồn vào trong phòng. Tập hồ sơ tự động lật ra trang thứ nhất, với dòng chữ in đậm ở trên cùng...


[WJSN] TRAIN TO BUSAN [Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ