Trước khi rời đi, dì Lý để lại số điện thoại của bà ấy cho Phác Xán Liệt.
"Có gì cần giúp đỡ cháu sẽ gọi cho dì." Đổi lại là người khác, được hắn hứa hẹn như vậy chắc chắn sẽ mừng đến phát điên.
Dì Lý lại do dự muốn nói gì đó, có chút cẩn thận lựa lời, "Phiền cháu hảo hảo chiếu cố Ngô Thế Huân, đứa nhỏ này... mệnh rất khổ..." Kì thật dì Lý vẫn không rõ Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân có quan hệ gì, không hiểu vì sao có một bằng hữu như hắn mà cậu vẫn cùng đường muốn đi bán thận, đương nhiên bà ấy cũng không biết rốt cuộc vết thương, bệnh tình của Ngô Thế Huân đến từ đâu. Dù vậy bà ấy không dám hỏi, bà ấy luôn có cảm giác Phác Xán Liệt và Từ Nhiễm đều không phải người thường, đối mặt với bọn họ đều có phần câu nệ kính sợ.
"Dì yên tâm." Phác Xán Liệt gật đầu.
Từ Nhiễm muốn tự mình đưa dì Lý trở về, để bà ấy ra xe trước, chờ người đi xa mới xoay đầu nhìn Phác Xán Liệt, cười nhạo một tiếng, "Mười vạn?! Mấy tiểu tình nhân lên giường với Phác thiếu gia đây muốn có xe thể thao, quần áo, đồ hiệu, liệu có đến con số này hay không?"
Phác Xán Liệt không nói lời nào.
Từ Nhiễm nhắm mắt trấn tĩnh, có chút nản lòng nhìn hắn, "Hôm nay cậu ấy khóc là chuyển biến rất tốt. Bây giờ cậu ấy có thể chậm rãi có cảm giác lại với thế giới bên ngoài, có lẽ sẽ đến lúc đột nhiên tỉnh táo lại, anh tốt nhất nên chuẩn bị đi."
Dừng một chút lại nói, "Nếu... anh vẫn muốn chơi đùa thương hại cậu ấy như trước kia... thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đem người ra ngoài trị liệu." Cô chỉ là người ngoài cuộc nhưng nghe nhiều như vậy, nhìn nhiều như vậy ngay cả lòng mình cũng không ngăn được nguội lạnh. Từ Nhiễm quả thực không dám nghĩ tới Ngô Thế Huân một mình trải qua hết thảy, trong lòng cậu là cái cảm thụ gì...
Phác Xán Liệt không tức giận với hồ nghi của Từ Nhiễm, hắn nhìn thẳng vào cô, chỉ nói một câu, "Cậu ấy có tình huống gì tôi sẽ gọi cho cô."
Từ Nhiễm không trả lời, vô cảm liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Phác Xán Liệt trở về phòng khách, Ngô Thế Huân vẫn như cũ ngồi trên ghế sopha ngơ ngác nhìn bố bao trong tay, trên mặt đều là nước mắt.
Hắn đi qua muốn dắt người đứng lên, cậu lại gắt gao nắm chặt túi, làm cách nào cũng không động. Phác Xán Liệt ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay, đẩy đầu cậu ngẩng lên, "Cứ để túi ở nơi này, chúng ta đi rửa mặt có được không?"
Ngô Thế Huân vẫn như cũ không có phản ứng. Phác Xán Liệt cũng không gấp, một lần lại một lần nữa kiên nhẫn khuyên nhủ. Cuối cùng rốt cuộc tay Ngô Thế Huân cũng nới lỏng ra, Phác Xán Liệt lấy bao trong tay cậu đặt lên bàn, mang người đi vào phòng tắm.
Phác Xán Liệt dắt Ngô Thế Huân đến bồn rửa mặt, vò khăn mặt bằng nước ấm sau đó mới nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. Ngô Thế Huân đứng yên ngoan ngoãn để hắn lau, khi khăn mặt đụng tới cậu theo bản năng nhắm mắt lại. Ở cùng nhau hai tuần bọn họ đều quen với những điều này, kể cả việc chăm sóc Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt ban đầu lạ lẫm giờ cũng đã biến thành thói quen.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC][CHANHUN] NGÔ THẾ HUÂN
Fanfiction"Nếu thật sự có thần linh, nếu thật sự có kiếp sau, xin hãy cho tôi một cái gia* đi..." *Từ 'gia' có nghĩa là nhà, hoặc gia đình. Ở đây có thể hiểu đồng thời theo cả hai nghĩa, ta sẽ tùy hoàn cảnh để dịch lại Tại thời khắc đó, Ngô Thế Huân chợt...