Chương 92

1.7K 22 0
                                    

Bởi vì Mộ Ly vô cớ, Quý Linh Linh trong lúc tức giận, một mình đi đến phía sân sau.

Khi thấy cả sân đều tràn ngập hương thơm, tức giận trong lòng cô cũng theo đó mà vơi xuống rất nhiều.

Chỉ ở trong nhà kính mới thắp đèn, cho nên ở ngoài sân chỉ có thể dựa vào ánh trăng mới có thể nhìn thấy mọi vật. Bởi vì đang ở trong núi, gió đêm có chút lạnh. Một cơn gió thổi qua, làm cả người cô lạnh cóng.

"Ti. . . . . ." Không nghĩ đến có thể lạnh như vậy, Quý Linh Linh kéo lại áo ngủ thật chặt, sau đó trực tiếp đi về hướng trái tim Lavender.

Trái tim màu tím, xem một cái liền không thể quên được. Một màu tím thanh nhã khiêm tốn , kết hợp lại thành một khối, trở thành một hình trái tim khiến cho người ta yêu thích, không biết tại sao trong lòng có cảm giác tràn đầy tình yêu.

Quý Linh Linh kéo áo ngủ gọn lại, cả người ngồi xổm xuống . Dựa vào ánh sáng yếu ớt, cẩn thận đánh giá mùi thơm của đám hoa oải hương này. Ở trong ấn tượng của cô, cây oải hương thường rất cao, mọc ở khắp núi, lay động theo những cơn gió. Thế nhưng những cây oải hương ở chỗ này lại lùn lùn thấp thấp , hình dáng như vậy, có chút nhỏ nhắn nhưng rất dễ thương.

Nhìn những khóm hoa oải hương màu tím khiến cho người ta yêu thích, cô không nhịn được đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vân vê chơi đùa ở trên những bông hoa. Bởi vì sợ làm tổn hại đến những cánh hoa yếu ớt, nên cô không dám dùng sức, chỉ dám dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, thỉnh thoảng không nhịn được đụng chạm một chút.

"Một mình ở chỗ này, không sợ sao?" Đột nhiên truyền đến một giọng nam.

"A!" Quý Linh Linh cả kinh, chợt xoay người, thân thể chưa ổn định, trực tiếp nghiêng mình ngã vào tảng đá trên đường."Ô. . . . . ." Lập tức lại đụng phải tay phải của cô.

Mộ Ly nhìn thấy bộ dáng này của cô, khóe miệng khẽ co rút, nhưng không có làm ra hành động gì.

Tay phải truyền tới từng trận đau nhói, dưới bắp đùi lại bắt đầu truyền đến một loạt cảm giác nhức mỏi, Quý Linh Linh ngồi trên tảng đá ven đường, mày nhíu lại, nhẹ nhàng xoa cánh tay của mình.

"Anh am hiểu nhất là ở sau lưng dọa người khác sao?" Quý Linh Linh không ngẩng đầu lên, trong giọng nói tràn đầy âm thanh phẫn nộ.

Hai tay Mộ Ly khoanh trước ngực, " Không lạnh?" Anh ngược lại cảm thấy rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không chút đề phòng, đây là một mặt chân thật nhất của cô

"Chân tê dại." Quý Linh Linh cũng không sảng khoái trả lời một câu, anh đột nhiên xuất hiện, biết loại hành vi này có bao nhiêu độc ác không? Cô kém một chút là bị hù chết rồi, đây coi là chuyện gì?

"Lại đã tê rần?" Nghe được lời của cô..., một tên con trai nét mặt rốt cuộc đã có phản ứng, anh đi tới bên cạnh cô.

Quý Linh Linh không tình nguyện ngẩng đầu lên, "Thân người anh lớn như vậy, đừng đứng ở chỗ này ngăn cản ánh sáng!" Đột nhiên biến thành đen, rất không thích hợp.

"Còn có thể cử động được không?" Còn nhớ rõ lần trước khi cô bị tê chân, bộ dáng vừa la vừa kêu đau , hiếm khi cô lại yên tĩnh như vậy, mặc dù giọng nói có kém chút.

THƯỢNG TÁ KHÔNG QUÂN XẤU XA  [Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ