C2: Không thể thay đổi

466 32 6
                                    


"Cái gì? Anh không nói đùa chứ"

Trong căn tin trường, nghe xong đầu đuôi câu chuyện Điền Dã lảo đảo suýt nữa đã hất đổ khay cơm trên bàn. Nhận thấy nhiều ánh mắt soi mói hướng qua, Hyuk Kyu ho nhẹ:

"Bé bé cái miệng thôi, em làm mọi người chú ý kìa"

Điền Dã nhìn quanh rồi quay lại nhìn Hyuk Kyu bằng ánh mắt không thể tin nổi, cắn chiếc thìa trong tay cậu cố gắng nhỏ giọng hỏi:

"Anh không phải sẽ thật sự đồng ý chuyện này chứ Hyuk Kyu?"

Ăn nốt miếng cơm cuối cùng Hyuk Kyu cụp mắt ai oán trả lời:

"Anh đâu còn cách nào, là ông nội hứa với nhà người ta, nhà họ là ai chứ, chúng ta đắc tội không nổi a."

Điền Dã bắt lấy cánh tay Hyuk Kyu lo lắng, nếu cậu xin cha cậu nói giúp vài lời chắc nhà bên kia cũng phải nể mặt một chút không làm khó xử hai bên, có thể hủy bỏ hôn ước kia là tốt nhất. Hyuk Kyu nhìn biến đổi trên gương mặt khả ái của cậu nhóc trước mặt trong lòng dâng lên từng dòng ấm áp, từ khi quen biết cậu nhóc này luôn là người quan tâm tới cậu, vỗ bàn tay đang nắm lấy mình Hyuk Kyu mỉm cười trấn an:

"Tiểu Dã anh biết em đang suy nghĩ điều gì, cho dù cha em có muốn ra mặt anh cũng không đồng ý, đây là chuyện riêng giữa hai nhà bọn anh, hôn nhân giữa các gia tộc luôn là mua bán điều này em phải hiểu hơn anh chứ. Yên tâm anh sẽ không sao đâu, mau ăn đi rồi còn lên lớp."

Bị đọc suy nghĩ, Điền Dã nhăn mặt khó chịu:

"Sao lúc nào anh cũng như con giun trong bụng em thế, không được chút nữa em phải về kêu gào ầm ĩ bên tai ông nội anh mới được."

Hyuk Kyu lắc đầu cười, sao một gia đình với vị thế là ông trùm của Thượng Hải lại sinh ra một thiếu gia tính tình đanh đá y hệt con nít thế này. Nhưng mà nghĩ tới cảnh ông nội bị nhóc này bám riết không tha cậu cảm thấy ông hoàn toàn xứng đáng bị như vậy, công phu bám người của Điền Dã phải gọi là đạt tới cảnh giới thượng thừa.

Trong thư phòng nhà họ Bae, cậu thiếu gia Bae Jun Sik cũng đang đứng mắt đọ mắt với người bình thản ngồi đối diện mình, sau khi nghe tin cậu ném hết công việc bên nước ngoài cho trợ lý để chạy về đây. Đối diện cậu, một ông lão mái đầu hoa râm vẻ mặt cương nghị cùng bá khí của một người đứng đầu gia tộc qua bao sóng gió, là huyền thoại trong giới thương nhân lẫn thế giới ngầm. Ông cụ nhìn cháu mình vừa chạy về đã đến chất vấn mình hiện lên tia không vui, ông nghiêm giọng:

"Jun Sik cháu giỏi nhỉ, dám bỏ hết công việc chạy về đây, sao có thể hành động nông nổi như vậy hả?"

Jun Sik cứng rắn đứng đối diện chống lại ánh mắt của ông, bao lâu nay tiếp quản công việc gia đình cậu đã phần nào luyện được khí thế cho riêng mình không thua kém gì ông nội. Jun Sik không thay đổi ánh mắt hỏi lại:

"Vậy đối với ông, công việc với hạnh phúc cả đời cháu cái nào quan trọng hơn?"

Một nét hài lòng ánh lên trong đôi mắt trầm đục theo thời gian rồi nhanh chóng biến mất, ông cụ nhìn xoáy vào đôi mắt nâu tinh anh chậm rãi gằn từng chữ:

Yêu thương này em dành cho ai!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ