C1: Kết hôn

1.2K 35 9
                                    


Tương truyền rằng, từ thời xa xưa đã xuất hiện một gia tộc bí ẩn sống ôn hòa với động vật cỏ cây, trong tộc luôn xuất hiện những anh tài, nhân gian đồn rằng gia tộc đó nắm giữ trong mình thuật trường sinh bất lão và điều khiển thú vật. Lời đồn lan xa nhiều người kể cả vua chúa, quý tộc bất chấp tất cả đi tìm kiếm hòng đạt được bí quyết trường sinh về tay. Những người của gia tộc đó chưa bao giờ thừa nhận mình có bí quyết gì cả nhưng đứng trước tham vọng và lợi ích có mấy ai quan tâm đến lời đính chính ấy, vô vàn cuộc huyết chiến xảy ra xung quanh gia tộc đó và cuộc chiến đẫm máu cuối cùng đã đưa dòng tộc đó đến bờ vực diệt vong. Đối với những kẻ không chiếm được bí mật về mình thì kết cục diệt vong của gia tộc đó là tốt nhất, những thứ họ không nắm được trong tay nên biến mất khỏi thế gian. Tuy vậy, có người nói hậu nhân của gia tộc suy tàn đó vẫn còn sống, vẫn đang duy trì huyết mạch trường sinh. Họ vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích nhưng những người đó giống như bốc hơi khỏi thế gian, không còn thấy bóng dáng, miệt mài tìm kiếm đến tận bây giờ.

Gấp quyển sách lại Điền Dã ngả người dựa vào thân cây, đẩy lại giọng kính cậu nghiêng đầu nhìn chàng trai bên cạnh hỏi:

"Hyuk Kyu, anh nghĩ gia tộc đó có thật sự có bí quyết trường sinh không?"

Chàng trai có vẻ mặt thanh tú, trắng trẻo ngồi cạnh chăm chú vào công việc vẽ tranh của mình thuận miệng trả lời:

"Trên đời này làm gì có cái gọi là trường sinh chứ, em đọc cổ tích đến mụ người luôn rồi à".

"Biết làm sao được, ai bảo ở Hàn Quốc có nhiều câu chuyện điển tích hay vậy chứ. Vậy anh nghĩ gia tộc đó có thật không?" Cậu nhóc vẫn chưa từ bỏ ý định mè nheo anh mình.

"Anh không biết, có thể có, cũng có thể không. Em muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu, biết đâu may mắn gặp được".

Điền Dã buồn chán nghịch màu vẽ trên đất trả lời:

"Em mới không cần cái gì mà trường sinh. Chẳng qua tự nhiên thấy thương hại cho gia tộc trường sinh đó, hẳn là họ sống rất cực khổ".

Tay cầm bút vẽ hơi dừng lại một nhịp, trên khuôn mặt luôn có biểu cảm hờ hững xuất hiện một chút xao động nhỏ mà Điền Dã không thấy được. Một giây sau cây cọ vẽ đã yên vị trên đầu cậu nhóc:

"Nếu em có nhiều thời gian thương tiếc như vậy thì mau tập trung vào việc chính đi, ngày mai giáo sư mà còn chưa thấy bài vẽ của em thì em cứ liệu hồn."

Điền Dã ôm đầu la oai oái: "Hyuk Kyu à, sao khuôn mặt anh đẹp mà một chút dễ thương anh cũng không có vậy, thật đáng ghét."

"Em nói gì cơ?"

Cứ như vậy, dưới tán cây hai cậu sinh viên trẻ trung đáng yêu vui vẻ chí chóe cãi nhau khí thế ngất trời, mặc cho những người đi qua nhìn ngó.

Bước xuống xe buýt, Kim Hyuk Kyu mang dụng cụ vẽ trên vai lững thững đi bộ trên con đường lên núi. Hyuk Kyu vừa đi vừa lầm bầm than thở, nếu không phải vì nhóc con Điền Dã kia thì cậu bây giờ đã chẳng phải đi bộ thế này, cậu thật sự rất lười đi bộ a. Đi đến cánh cổng to lớn uy nghiêm im lìm Hyuk Kyu rất tự nhiên đẩy cửa đi vào, sau cánh cổng là một khoảng sân phủ đầy một loài hoa chuông có màu tím xanh được chăm sóc kỹ lưỡng, thảm hoa trải rộng tuyệt đẹp làm tâm tình Hyuk Kyu tốt lên không ít. Nhìn thấy một ông lão đang ngồi ôm chú mèo nhỏ màu trắng thưởng trà trong sân cậu nhanh chóng bước qua đó ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà, chưa kịp đưa lên miệng thì một cơn gió đánh tới, Hyuk Kyu cầm ly trà nhanh chóng nhảy ra sau nhếch miệng giễu cợt:

Yêu thương này em dành cho ai!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ