C53: Tình cờ gặp gỡ

170 15 4
                                    

Kim Hyuk Kyu nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Chớp mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

"Tỉnh?"

Giọng nói bá đạo mang chút cợt nhả vang lên bên cạnh khiến Kim Hyuk Kyu nhanh chóng tỉnh táo. Cậu quay đầu sang người đàn ông tay cầm sách ngồi bên giường lạnh nhạt:

"Anh còn ở đây làm gì?"

Song Kyung Ho khoanh tay cười châm chọc:

"Người đẹp, thái độ của em sẽ khiến người khác tổn thương đấy."

Anh nghiêng người chống một tay lên gối, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua vành tai Kim Hyuk Kyu thủ thỉ

"Hơn nữa là tôi cứu em về, em không nên rũ bỏ một cách tuyệt tình như vậy chứ."

Vành tai tiếp xúc vào đôi môi ấm nóng khiến Kim Hyuk Kyu cứng đờ. Cậu nghiêng đầu tránh né sự trêu chọc kia thay đổi chủ đề:

"Tại sao anh lại có mặt ở đó?"

Hài lòng nhìn vành tai nhiễm màu hồng nhạt Song Kyung Ho không trêu chọc nữa. Anh ngồi thẳng lại tùy ý nói:

"Đến nghĩa trang còn có thể làm gì. Mọi năm tôi đều đến muộn, năm nay đến đúng ngày lại nhặt được một con mèo bệnh khiến người ta vừa hận vừa yêu thích."

Song Kyung Ho nháy mắt với Kim Hyuk Kyu

"Lại còn may mắn được đích thân dẫn về hang ổ bí mật nữa. Chậc."

Kim Hyuk Kyu tức giận quay mặt không phản bác.

Quả thật Song Kyung Ho đã cứu Kim Hyuk Kyu không sai.

Ai mà ngờ cậu đến thăm mộ cha mẹ cũng gặp phải tên ôn thần xảo trá này chứ.

Kim Hyuk Kyu biết Bae Jun Sik sẽ đưa người đến nghĩa trang canh chừng nên cậu đợi sau ngày giỗ mới đến. Đặt bó hoa trắng lên nền gạch Kim Hyuk Kyu lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch hai tấm bia dựng cạnh nhau. Trên bia đá hình ảnh người phụ nữ mỉm cười dịu dàng khiến trái tim cậu thắt lại. Mười mấy năm trôi qua chưa phút giây nào Kim Hyuk Kyu quên được hai vị thân sinh của mình. Cậu ngồi bên tấm bia nhỏ giọng thì thầm:

"Cha, mẹ! Con trai đến thăm hai người đây. Con xin lỗi năm nay đến muộn rồi."

Ngày hôm nay trời rất lạnh, còn đổ một trận tuyết nhỏ. Cái lạnh lẽo thấm vào da thịt khiến sắc mặt Kim Hyuk Kyu càng tái nhợt, nhìn không chút sức sống. Cậu giơ tay hứng những bông tuyết nhẹ tênh lất phất bay trong gió. Cậu khẽ cười.

"Năm nay con đã đính hôn, chiếc nhẫn trên tay rất đẹp phải không ạ. Người đó đã giúp đỡ con rất nhiều, nếu có cơ hội con sẽ dẫn người đó đến cho cha mẹ xem mặt."

Cậu quay lại nhìn hai gương mặt trên bia vẻ mặt hối lỗi nói tiếp:

"Nhưng mà người đó là đàn ông. Hai người sẽ không giận con đâu phải không?"

"Con lại thật mong muốn hai người có thể chửi mắng con, cầm roi đuổi đánh con."

"Cha mẹ đừng lo lắng, con biết bản thân mình cần làm gì và không được làm gì. Tuyệt đối sẽ không tùy tiện tin tưởng giao trái tim và sự tín nhiệm cho ai cả. Hơn nữa cậu ấy có người trong lòng rồi, cô gái kia rất xinh đẹp, hai người rất xứng đôi."

Yêu thương này em dành cho ai!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ