[CHAP 24]

560 51 6
                                    


...

Những bước chân dập dồn như xé đôi không gian, sự im lặng vốn có của mùa đông bất chợt mở mắt giật mình, một sự tương phản lạ lùng len vào những điều tự nhiên để bỗng dưng trở thành một sự khác lạ. Giữa trời đông đổ tuyết, vì những nhận thức trễ muộn dần trở thành một nỗi hối hận, vội chèn lên khóe mắt cùng tiếng tim đập, tiếng thở cùng tiếng khắc khoải dập thành những dấu chân sâu... đang lấy đi mất những trầm mặc mà mùa đông vốn đã như thế, để lấp lên đó như một viễn cảnh mới, như hối hả kéo về một mùa thu vàng lá thủy sam, với bình yên chậm rãi rơi lên hai linh hồn yêu không suy tư, không có nắng, không còn gió, và cũng không là tuyết.




"Vẫn là nơi đầu tiên để tôi biết rằng trong tôi vẫn còn sự rung động, để tôi nhận ra rằng, giữa chông chênh cuộc đời này vẫn tồn tại một nơi giữ trọn linh hồn tôi. Tôi nhìn thấy em trong ánh mắt và chạm được em từ đôi tay này. Em là của tôi. Em thuộc về tôi và trái tim tôi vẫn luôn nói như thế. Dù gió đã mang em về hư vô và nói rằng vòng tay tôi không giữ được em trọn vẹn. Dù số phận chỉ còn là một ảo ảnh trắng xóa rồi vô hình giấu mất gương mặt em. Dù Thượng đế đã lấy lại em kể từ ngày Ngài ban em cho tôi như một phép màu...



Tôi vẫn tìm em..."




_Seulgi!!!




"Tôi yêu em... Joohyun"




_Seulgi! Làm ơn... Seulgi a!!!





"Tôi yêu em... Joohyun"




_Làm ơn, giúp tôi!!! Seulgi! Hãy nhìn em đi! Nhìn em đi, Seulgi a!!!





Những tin nhắn cuối cùng tắt lịm trong ký ức. Cô gái gào thét giữa những dòng nước mắt, với đôi tay không ngừng lay mạnh một tấm thân bất động. Khung ảnh vỡ rơi trên tay cô, nhòe nhoẹt vệt máu đỏ lẫn trong lớp tuyết đọng. Chân trời chạm vào con người, tô lên hai thân ảnh màu số phận trắng xóa. Nỗi đau cắt đứt một nửa linh hồn, nước mắt không còn là định mức để nhận biết giới hạn của xúc cảm. Yếu đuối đối mặt với sự nghiệt ngã của định mệnh, Joohyun vẫn chẵng biết, cô và tình yêu của cô, cùng sợi dây tạo hóa trói lấy cuộc đời mình, chưa bao giờ một lần thôi ràng buộc.




_Cháu xin cô, làm ơn hãy cứu Seulgi!




Người phụ nữ đóng mạnh cửa xe sau khi kết thúc cuộc gọi bằng một cái dập máy gay gắt. Khung cảnh trước mắt trái khoáy đâm vào mắt bà, khiến sự bực dọc phả lên người bà và nện xuống lớp tuyết những bước chân thô bạo. Tiếng còi xe cứu thương và những nhân viên y tế gấp rút, cùng người đàn bà danh giá, cùng người thiếu nữ bé nhỏ kia đã hòa vào bức tranh ấy, tự nhiên để guồng quay số phận quay từng hồi khắc khoải, nhạt nhòa...




"..ư...ư...mmm..."




Irene gượng cơn đau đói mà ôm lấy một bên bả vai, sau cú đạp mạnh từ cái gót nhọn hoắc trên đôi chân người đàn bà nhìn cô cay độc. Bà lao vào người mà bà vẫn hằng gọi là con gái với tất cả sự hoảng loạn. Đôi mắt long lên và đôi tay run rẩy, bà ôm chặt gương mặt nhợt nhạt lạnh lẽo, và cũng như người thiếu nữ kia, gào thét giữa những dòng nước mắt cùng một nỗi đau đã rướm đỏ máu tim.

[SEULRENE] (COVER) PHÍA BÊN KIA NGỌN GIÓNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ