Hạnh phúc và bình yên

996 51 3
                                    

Trong một ngôi nhà nọ có một cô gái vẫn đang say ngủ. Bên ngoài nắng đã lên, chim đã hót, gió đã thổi. Cho tới khi những tia nắng ấm áp của ngày mới rọi qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt của cô gái nằm trên giường mới thấy cô động đậy.

Sakura mắt nhắm mắt mở đi vscn.

- Không biết hôm nay lại bị gì đây

Nhờ có động lực từ những người biết chuyện, nhờ có người thân luôn ở bên cạnh cô và... cũng nhờ có Syaoran mà những ngày đau đớn của cô đã không còn là nỗi ám ảnh nữa và cô đã học cách tiếp nhận nó một cách bình thường.

Người ta nói cách duy nhất vực qua nỗi sợ hãi là mạnh mẽ, dũng cảm tiếp nhận nó một cách bình thản.

Và cô đã làm như thế.

Thế nhưng có một điều mà cô không nhận ra...

Đó chính là thời hạn 2 tháng của cô đã kết thúc!

- Này quái vật, bước xuống cầu thang trong khi vẫn còn mơ ngủ là coi chừng té xập sàn nhà đó

- Mới sáng sớm em không có giỡn với anh

Câu nói của anh Touya đã châm ngòi lửa trong lòng cô, thế là cô lao tới mà định dẫm nát chân của Touya thế nhưng thất bại.

Cô nhăn mặt nhịn đau, chợt nhận ra...

- Ủa, sao chỉ có chân là đau tạm thời thôi vậy

Và thế là cô xoay người khắp hướng, bàn tay kiểm tra cơ thể loạn xạ mặc kệ ánh nhìn kì quặc của Touya.

- Yeahhh... anh Touya ơi, hết rồi hết rồi - Sakura vui tới mức nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Touya

- Hết... hết cái gì mới được chứ - Touya loạng quạng đưa con dao đang gọt trái cây tránh xa cô ra

- Không có gì, hôm nay em không ăn sáng đâu, em ra ngoài đây - nói rồi cô chạy liền ra ngoài cổng, thoát cái là ra khỏi nhà

- Sakura, phải ăn sáng đã chứ - và mặc kệ luôn Touya nói cái gì

---------------------------------

Sakura vui vẻ tung tăng trên phố, người ngoài nhìn vào sẽ thấy trông cô thật yêu đời.

Mà đúng là như vậy thật, tâm trạng cô bây giờ đang rất vui và hạnh phúc.

Đích đến đầu tiên của cô sẽ là nhà anh.

Khi cô tới cửa nhà, chưa kịp ấn nút đã có người ra mở cửa, là Syaoran, anh mỉm cười nhìn cô.

- Sakura, sáng sớm em qua đây có chuyện gì thế, sao em không ở nhà ngh...

Lời chưa dứt, cô đã nhảy lên ôm lấy cổ anh, khuôn miệng nhỏ nhắn gọi tên anh liên tục.

- Syaoran, Syaoran, Syaoran...

- Em sao thế - dĩ nhiên anh rất vui khi cô ôm anh như thế, nhưng mà cô...

Khoan đã!

Hôm nay là ngày mấy?

- Em không sao cả, em vui lắm

Anh ngây ngốc nhìn cô một hồi rồi cũng ôm lấy cô xoay vòng.

- Chúc mừng em, Sakura 

Bảo bối của Ma cà rồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ