Chương 8

195 20 4
                                    

Sáng thứ hai Thiên Tỉ thức dậy trong phòng Vương Nguyên, chuyện này khiến cậu ngơ ngẩn hết cả buổi sáng, còn hắn thì cứ như bình thường sinh hoạt.

Có phải Dương Dương buổi tối luôn là như thế này không?

Đó là tất cả suy nghĩ của cậu sau khi thức dậy, còn lại đa phần đều là đầu óc trống rỗng.

Vương Tuấn Khải bên cạnh nói cái gì đó, thỉnh thoảng cậu nghe được, thỉnh thoảng lại không.

Phát hiện mình kì lạ như vậy, cậu viết ra nhiều hơn các loại đề toán nâng cao rồi chuyên tâm giải. Đề bài viết ra chẳng khác nào tình trạng cái đầu của cậu, vòng vèo khó giải, có bài cậu còn giải chẳng ra, đôi lần đọc đề xong lại tự hỏi mình viết cái gì thế này?

Thiên Tỉ tập trung cao độ, sóng điện não căng như dây đàn, chân mày nhíu chặt, đầu gần như chưa từng thấy ngẩn lên, trên bàn là các loại giấy tờ và sách vở mà người ta có làm học sinh cao trung một trăm lần cũng chẳng thể hiểu được. Cả buổi sáng chẳng ai dám động đến cậu, kể cả đó là thầy cô đứng lớp.

Đến giờ ăn trưa Vương Tuấn Khải tươi như hoa chạy đến tìm Thiên Tỉ, cậu lúc này tạm xem như bình thường lại một chút.

Vương Nguyên đoán Thiên Tỉ vì mất tự nhiên với hắn, nên cậu mới tự gò bó mình, thế là hắn cũng tự giác không đến gần cậu.

Tối qua hắn đề nghị Dương Dương đến phòng hắn, sau đó bọn hắn ôm nhau một mạch ngủ tới sáng.

Hắn ngủ quên mất, đến tận sáng mới thức dậy, không thể ôm cậu về phòng đúng giờ được.

Thật sự là chỉ ôm như thế rồi ngủ! (Thỉnh đừng nghĩ hắn đồi trụy như vậy a!)

Thiên Tỉ tập trung làm mớ bài tập kia, dần dần cũng quên đi lí do sáng nay mình vì sao không bình thường, cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện phím hết cả giờ ăn trưa.

Vương Nguyên ngồi đối diện, như thường ngày nhìn cây cỏ hoa lá ngoài cửa sổ, hoặc bạn học nào đó ngẫu nhiên đi ngan qua.

Đôi khi hắn thấy mình thật đáng thương, người ta chẳng thèm để ý đến hắn, thế mà hắn cứ bám víu không ngừng, rồi tự mình sầu thảm, tự mình đa tình.

Quá hèn mọn mới phải!

Nam nhân trí lớn gì đó, đến lượt hắn chỉ bám mông một đôi tình lữ bằng giá nào cũng sẽ về bên nhau.

Hắn chỉ vừa nói, muốn cùng Dương Dương trải qua ngày tháng còn lại thật vui vẻ. Thế nhưng hắn vui thế nào được khi mỗi tối Vương Tuấn Khải đều đến tìm cậu?

Đúng vậy, hắn yêu người kia. Có đoạn thời gian hắn còn đem cậu so sánh thật kĩ, Dương Dương hay Thiên Tỉ, hắn phải quyết định thật lâu.

Cuối cùng cảm thấy Thiên Tỉ phân lượng cao hơn một chút.....

Đẹp nhất chính là buông tay sau đó.....

Em vẫn chưa mất đi tôi,

Tôi cũng vậy!

[Nguyên Thiên] Ngày và đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ