Chương 43

1.7K 43 0
                                    


Bắc Vũ hít sâu mấy cái để khiến cho mình bình tĩnh lại. Tay cô run lên khi bấm vào dãy số vừa rồi, nhưng chỉ nhận lại được tiếng thông báo không liên lạc được.

Bắc Vũ giận đến mức cả người cũng run lên. Hơn bốn trăm vạn đó là tiền vốn lưu động của công ty. Mà mấy hôm nữa cô phải chuyển hai trăm vạn trong đó sang cho bên cung ứng hàng và nhà máy.

Cô không thể tin được là Giang Việt sẽ làm chuyện điên rồ này chỉ vì Lý Nhu.

Thẩm Lạc nhíu mày:

– Giang Việt mang hết tiền đi hả?

Bắc Vũ gật đầu:

– Anh ấy vụng trộm lấy tiền của công ty đi giúp nữ thần của anh ấy.

– Em đừng lo lắng quá. Đợi cậu ta về xem thế nào.

Bắc Vũ nhắm mắt lại:

– Bây giờ thì em làm được gì nữa? Chẳng lẽ đi báo cảnh sát bắt anh ấy à? Tốt nhất là anh ấy về ngay đây, nếu không thì em sẽ tuyệt giao với anh ấy.

Thực ra cô chỉ mạnh miệng vậy thôi, chứ Giang Việt vừa là người thân của cô, vừa là bạn bè của cô, làm sao cô nỡ bỏ mặc anh chứ.

Ngày hôm sau Giang Việt vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không thể liên lạc được.

Sự tức giận của Bắc Vũ đã chuyển thành lo lắng.

Hôm sau nữa Giang Việt vẫn biệt tăm.

Bố mẹ Giang Việt liên tục gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình hình, nhưng cô sợ hai ông bà lo lắng nên không dám nói thật.

Hiện tại cô đang rất lo lắng về Giang Việt. Từ bé anh đã là một đứa nghịch ngợm rồi, nhưng anh không phải loại người làm sai mà không dám nhận. Nên cô rất sợ là anh đã gặp phải chuyện gì đó rồi.

Hơn chín giờ đêm, trong công ty chỉ còn lại mình cô. Khi cô vừa kiểm tra lại hàng trong kho vừa suy nghĩ biện pháp thương lượng với bên cung ứng hàng, thì Giang Việt gọi video cho cô.

Cô vội vàng chấp nhận:

– Giang Nhị Cẩu! Anh chết...

Hai từ "ở đâu" còn chưa kịp nói ra thì cô sững sờ vì cảnh tượng ở trong video.

Người trong video đúng là Giang Việt, nhưng anh đang bị trói ở trên một cái ghế, trên người anh toàn là máu.

Bắc Vũ vội vàng hỏi:

– Giang Việt, anh sao thế?

Giang Việt cố gắng mở to đôi mắt sưng vù ra:

– Mưa Nhỏ à. Công ty nhà Tiểu Nhu thiếu vốn, mà ngân hàng lại không cho vay nữa. Bố mẹ cô ấy đi vay ba trăm vạn của bọn cho vay nặng lãi để quay vòng. Anh đã trả bọn họ tám trăm vạn rồi, nhưng bọn họ lại đòi thêm. Em cứ mặc kệ bọn họ đi.

Giang Việt vừa nói xong thì một người ở phía đối diện đã xông lên đánh anh:

– Xương mày cứng quá nhỉ? Tuy bọn tao là người giang hồ thì nhưng vẫn nói chuyện đàng hoàng tử tế. Lúc đầu bọn tao định mang con bé kia đi hộp đêm, nhưng mày đã trả một khoản rồi thì bọn tao sẽ không đi tìm nó nữa. Nhưng tao sẽ giữ lại ảnh nude của nó để đề phòng mày giở trò. Nếu mai mày không trả nốt tiền thì bọn tao cũng không lấy mạng mày làm gì cả, chỉ cần một bàn tay là đủ rồi.

Đợi mưa tạnh - Úy Ngôn [FULL - Edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ