Chương 31: Lại có chút đau lòng

651 16 0
                                    

  "Đây là cái gì?" Sắc mặt Ngụy Xương không đổi hỏi.

Liễu Thị hô hấp cứng lại, vẻ mặt kích động trong phút chốc nhưng bà rất nhanh điều chỉnh biểu tình, khó hiểu cười nói: "Đây không phải hoa tai sao? Là đồ thường thấy, lão gia đưa thiếp xem mấy cái này làm gì?"

Đúng vậy, thật là thường gặp. Chính là bởi vì thường gặp, mới khiến ông có ấn tượng sâu sắc. Đồ nữ trang khuê các của bà phần lớn là những thứ hoa lệ rườm rà, ngẫu nhiên mới có một cái kiểu dáng đơn giản, làm cho ông phải lưu ý. Ngụy Xương không vội vạch trần bà, tâm bình khí hòa hỏi: "Ta nhớ có tặng cho nàng một cặp giống vậy, giờ ở đâu? Lấy ra cho ta xem thử?"

Nụ cười trên mặt Liễu Thị hết sức trấn định như cũ, nói chuyện không lọt giọt nước: "Thiếp thấy kiểu dáng của nó thật bình thường, liền tiện tay cho hạ nhân rồi". Nói xong còn lộ ra vài phần hiếu kỳ: "Lão gia hôm nay làm sao vậy, lại đột nhiên hỏi thiếp những vấn đề này? Thức ăn đều hâm nóng rồi, trước tới dùng bữa tối đã".

Ngụy Xương lại không có ý định để bà lừa gạt cho qua chuyện, bà kéo tay ông hướng tới bàn ăn bên cạnh, Ngụy Xương dùng sức giẫy ra, hỏi tới cùng: "Đưa cho ai? Kêu nha hoàn kia cầm lại đây nhìn xem chút. Hay là, bà đưa cho nha hoàn của Ngũ Phòng?"

Trên mặt Liễu Thị cuối cùng cũng lộ ra mấy phần kẻ nứt, khó khăn lắm mới đứng vững, tức giận nói: "Rốt cuộc lão gia muốn hỏi cái gì? Ông hôm nay làm sao vậy? Không phải chỉ là một đôi hoa tai sao, đáng giá để ông để tâm như vậy..."

Lời còn chưa dứt bà liền bị Ngụy Xương phất tay tát một cái!

Nam khân khí lực lớn, lại mang theo tức giận, một cái tát kia đánh trên mặt Liễu Thị, khiến bà trực tiếp ngã ra đất, nửa bên gò má nhanh chóng sưng lên như cái bánh bao. Liễu Thị ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm má khó tin ngẩng đầu nhìn ông: "lão gia..."

Cùng lúc đó, ở cửa truyền tới tiếng nói giòn vang: "Nương!"

Tam tiểu thư Ngụy Nha đứng ở cửa, ôm khung cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn khung cảnh bên trong. Nàng vừa rồi nhìn thấy phụ thân tức giận tát nương một cái, đánh đến mặt nương đều sưng lên. Nàng kinh sợ, đôi môi run rẩy, nhìn Ngụy Xương, rồi chần chờ tiến lên: "Phụ thân không cần đánh nương..."

Lúc này Ngụy Xương đang nổi nóng, ông vốn là người tính tình nóng nảy, giận lên rồi ai cũng không ngoại lệ, trừng tròn mắt quát: "Cút!"

Ngụy Nha bị bộ dáng của ông dọa sợ, dừng tại chỗ, run rẩy. Mắt nàng nhanh chóng tích tụ hơi nước, bất an sợ hãi nói: "Phụ thân..."

Ngụy Xương không nhìn nàng, quay đầu kêu ma ma đem nàng đi, không cho vì Liễu Thị cầu tình.

Ngụy Nha bị ma ma ôm trong lòng, giãy giụa, khóc gọi theo: "Nương... Ta muốn nương..."

Liễu Thị liền ngậm oán hận trong lòng, nay nghe Ngụy Nha gọi như vậy, nhất thời bi thương, vành mắt đỏ hồng nhìn Ngụy Xương: "Lão gia có phải ở bên ngoài nghe người ta nói gì không, trở lại liền trút giận lên thiếp và Nha nhi, nếu không cũng không khác thường như vậy..."

Đến bây giờ bà ấy còn giả vờ. Ánh mắt Ngụy Xương hung tợn, kêu nha hoàn trong phòng toàn bộ đều đi ra ngoài, đến cùng cũng là giữ lại cho bà chút mặt mũi: "Nói, độc trong cháo của Ngụy La có phải do bà hạ?"

Sắc mặt Liễu Thị khẽ biến, ngửa đầu nhìn ông: "Cái gì độc? Ngụy La trúng độc sao?"

Ngụy Xương nhắc nhở từng chữ từng chữ: "Cây ngân hạnh".

Chuyện tới bây giờ cũng không giấu được, bao bố đã lủng một chỗ, chỉ có thể nghĩ biện pháp bù vào chỗ hở kia. Sắc mặt Liễu Thị hơi trắng, lúng túng nói: "Chuyện gì xảy ra? Nha nhi thường ăn quả ngân hạnh, bây giờ cũng yên lành sống không có chuyện gì, ngân hạnh sao lại có độc? Thiếp cho rằng tiểu hài tử đều thích ăn những thứ đó, cũng có lợi cho thân thể, liền kêu nha hoàn ở Tùng Viên bỏ một ít vào trong cháo của Ngụy La..."

Bà là người phụ nữ bình thường không hiểu y lý, không biết cũng là chuyện thường. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy được lời bà có trăm ngàn chỗ hở. Bà ta ngàn năm đều không quan tâm Ngụy La tới một lần, bây giờ tại sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện ăn uống của Ngụy La đến vậy?

Ngụy Xương ngồi trên ghế ở bàn bát tiên, lạnh lùng nhìn bà, không hề báo trước nói: "Nếu bà oán giận Khương Diệu Lan, cũng không cần lấy con nàng ấy ra trút giận, hai đứa bé kia là vô tội".

Liễu Thị chấn động toàn thân, không thể tưởng tượng nổi nhìn ông: "Ông nói cái gì?"

Ba chữ "Khương Diệu Lan" này vẫn là cấm kỵ của Phủ Anh Quốc Công, mọi người đều giữ kín như bưng, bởi vì lúc nữ nhân kia còn ở đây thật sự đã mang tới sóng gió không nhỏ cho Phủ Anh Quốc Công. Bây giờ nàng ta rời đi, mai danh ẩn tích, đã nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều lãng quên... Nhưng vẫn có người nhớ tới, mầm mống ghen tị và cừu hận một khi đã nảy sinh trong lòng, liền mọc rễ nảy mầm, trừ khi có người đem nó nhổ tận gốc, hoặc hung hăng bóp chết.

Ngụy Xương đại khái là thất vọng với bà rồi, cũng vừa cố ý muốn giáo huấn bà, tiếp tục nói: "năm đó bà và Đỗ Thị liên thủ làm chuyện gì, Ngũ đệ không rõ lắm, nhưng tất cả ta đều biết".

Lời nói ra giống như con đao, hung hăng đâm lên người Liễu Thị! Thân thể Liễu Thị lung lay, miễn cưỡng mới có thể ổn định nửa người trên. Bà nửa ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, tận lực khống chế âm thanh của mình, còn lộ ra vẻ run rẩy: "Lão gia đến tột cùng đang nói cái gì... vì sao thiếp càng nghe càng không hiểu..."

Ngụy Xương biết rõ bà đang giả ngu, ánh mắt lạnh đi, nhếch môi tự giễu nói: "Chuyện tới bây giờ còn muốn giấu giếm sao? Bà không buông tha cho nàng, Đỗ Thị muốn gả cho Ngụy Côn. Hai người liên thủ thiết kế ra vở kịch hay, làm cho Khương Diệu Lan nản lòng thoái chí, tình nguyện không cần hài tử cũng quyết tâm phải ly khai mảnh đất thương tâm này". Ông nói xong, nặng nề thở ra, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thị đang xụi lơ như bùn nhuyễn: "Ta nói đúng chứ? Còn muốn ta tỉ mỉ nói ra hai người diễn trò ra sao?"

Hóa ra ông cũng biết, biết rõ như vậy lại cùng sống với bà lâu như thế, trong lòng ông nghĩ về bà thế nào? Liễu Thị chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa phẫn nộ. Khó trách nhiều năm qua ông đối với bà ôn hòa, bọn họ chỉ có mỗi một đứa nhỏ là Ngụy Nha, mỗi khi nàng đề nghị muốn một đứa nữa, ông đều không hào hứng. Không phải ông đối với chuyện phòng the không có hứng thú, mà là không có hứng thú với bà.

Chuyện như vậy giống như một người vẫn cho là mình mặc xiêm y đầy đủ, đi vài chục năm, đột nhiên có ngày có người ngăn ngươi lại, hỏi ngươi vì sao lại trần truồng đi lại? Liễu Thị từ dưới đất đứng lên, lung lay sắp đổ, ngay cả âm thanh cũng yếu ớt trống rỗng: "Ông biết từ khi nào?"

Ngụy Xương xoay tầm mắt, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng: "Điểm này bà không cần biết rõ".

Ông nhíu mày, cân nhắc hồi lâu: "Nha Nhi còn nhỏ, cần nhất là mẫu thân, ta tạm thời bỏ qua, sẽ không hưu bà. Chỉ là cấp cho Ngũ đệ một cái công đạo. Ngụy La bây giờ còn nằm trên giường, nếu không phải phát hiện kịp thời, chỉ sợ đã đe dọa tính mạng! Tâm tư của bà thật độc ác, chỉ sợ là ngày trôi qua quá an nhàn, sau này đừng ra cửa, lưu lại trong phòng sao chép kinh thư đi!". Nói một hồi, lại nhìn về phía bàn trang điểm quả quyết nói: "nếu bà đã không thích mấy thứ trang sức này, ta xem không bằng những thứ đồ trong phòng của bà cũng mang cho đi. Bà có lỗi với Ngụy La, những thứ này bây giờ đưa qua, coi như chuẩn bị đồ cưới cho nàng sau này".

Đối với nữ nhân ham hư vinh mà nói, đưa đi đồ trang sức nhiều năm tích góp thật sự so với muốn mạng của bà còn khó hơn! Đặc biệt còn muốn tặng cho tiểu hài tử mà bà ghét, tim Liễu Thị như bị đao cắt, vì bản thân cầu tình: "Lão gia... Đưa qua ít một chút, Nha Nhi sau này phải làm sao bây giờ? Nha Nhi cũng phải xuất giá!"

Ngụy Xương không hề bị lay động, quơ quơ tay áo lướt nhẹ qua nói: "Nha Nhi là tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, lúc xuất giá tự nhiên sẽ không để nàng bị ủy khuất".

SỔ TAY SỬ DỤNG SỦNG PHINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ