Thiếu nữ phía trước nghe tiếng liền quay đầu lại – chính là A Đại.
Mặc dù đã rất lâu không thấy, nhưng A La vẫn có thể nhận ra nàng ấy. Ký ức đêm đó vô cùng rõ ràng, nàng ấy giúp đỡ nàng chạy khỏi rừng núi, ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào một bên mặt, A La vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy vết sẹo dài bằng ngón cái trên mặt A Đại cùng với sống mũi thẳng tắp. Bây giờ nàng ấy không đi săn, vết sẹo kia tự nhiên không có, nhưng ngũ quan vẫn như cũ, không có gì khác biệt so với trước kia.
Kim Lũ vẫy vẫy tay với nàng ấy, kêu nàng ấy đến đây: "tiểu thư nhà ta muốn nhìn hoa lụa của ngươi một chút, chỗ ngươi có hoa dạng gì? Có gì đặc biệt không?"
A ĐẠI thật sự tới Phủ Anh Quốc Công để đẩy mạnh tiêu thụ hoa lụa do nàng ấy làm, nhưng đáng tiếc tay nghề không tinh, không được người ta nhìn trúng. Nàng ấy đang chuẩn bị tới nhà khác hỏi một chút, cũng không biết quanh co thế nào, tiểu thư Phủ Anh Quốc Công vậy mà lại có hứng thú. A ĐẠI thụ sủng nhược kinh, gấp rút tháo giỏ trúc trên tay xuống, để ở trước mặt Ngụy La, đem vài đóa hoa lụa tốt nhất của nàng ấy bày ra phía trước ;"Tiểu thư muốn hình dạng gì? Chỗ này có mẫu đơn, thược dược, hoa sen và hoa hồng..."
Lúc nói chuyện nàng ấy không dám nhìn vào mắt Ngụy La, dù sao thân phận của hai người cũng cách xa nhau, một người là tiểu thư thân kiều nhược quý của Phủ Anh Quốc Công, một người là cô nương sơn dã thô bỉ ngu dốt. Lần này nàng ấy tới Thành Thịnh Kinh là vì thân thể dưỡng mẫu Lâm Tuệ Liên không khỏe, không thể đi xa, đành để nàng ấy đi giúp. Bản thân A Đại cảm thấy không có gì, dưỡng phụ dưỡng mẫu nuôi dưỡng nàng ấy, nàng ấy tự nhiên nên vì họ làm vài chuyện. Thêm nữa, đến Thành Thịnh Kinh có thể giúp nàng ấy mở rộng tầm mắt, có thêm kiến thức, không có gì không tốt.
Giống như vị tiểu thư trước mặt này, mặc dù bộ dáng chỉ mới bảy, tám tuổi nhưng lại tinh xảo đặc sắc, đáng yêu như ngọc. A Đại chưa bao giờ thấy qua tiểu cô nương nào tinh xảo như vậy, bọn nhỏ trong thôn không sao sánh bằng. Tiểu thư này toàn thân mặc áo trắng, váy xanh, trên mặt váy còn thêu tơ vàng tơ bạc, trước người còn có một cái khóa trường mệnh tỏa sáng. Chỉ cần nàng ấy đứng một chỗ, liền có một cỗ quý khí không nói nên lời, hồn nhiên thiên thành, thong dong điềm tĩnh.
Ngụy La nhìn nhìn hoa lụa trong tay nàng ấy, cũng không có lấy. KHÔNG biết trong hoa này có bỏ thêm hương liệu gì hay không, nếu ngửi nhiều, có thể gây nghiện hay không? Nàng không dám tùy tiện cầm chúng, liền hỏi: "Bình thường ngươi có cài nó sao?"
Đầu tiên A Đại nghi hoặc, chợt cười nói; "ngẫu nhiên sẽ cài một đoá trên đầu, như đóa hoa tiểu nữ đang cài, là do tự mình làm lấy". Nói xong, nàng ấy cúi đầu cho Ngụy La xem, quả nhiên sau tóc mai có một đóa tường vi đỏ thẫm.
Ngụy La tiện tay cầm lấy một bông đặt ở chóp mũi hít hà, không có loại mùi thơm gay mũi đó. Xem chừng là vì A Đại đem đi, cho nên bên trong hoa lụa không có bỏ thêm hương liệu, cũng không khiến người khác bị nghiện.
Mấy đóa hoa này cũng không phải quá đẹp mắt, cánh hoa không phong phú, cách làm cũng không xinh đẹp, khó trách không bán được. Trong lòng Ngụy La bình luận một phen, chọn lấy bốn năm bông, giao cho Kim Lũ, lại quay đầu hỏi A Đại: "Ngươi tên gì?"
Đời trước nàng ấy gọi là A Đại, bây giờ đi theo phu thê Lâm Tuệ Liên, chắc hẳn là có một cái tên mới.
Quả nhiên, nàng ấy nói: "Bẩm tiểu thư, tiểu nữ gọi là Bạch Lam".
Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương không biết nhiều chữ lắm, tên cũng không nghĩ ra nhiều nhưng đặt tên cũng không tồi. Ngụy La gật đầu, thanh âm trẻ con nghiêm túc: "Về sau cứ nửa tháng liền tới Phủ Anh Quốc Công đưa hoa lụa một lần, mỗi lần cần hai mươi đóa, muốn ngươi làm đẹp mắt một chút, khó coi ta sẽ không cần". Nàng nghiêng đầu nhìn A Đại: "Ngươi có thể làm không?"
Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy!
Mỗi lần là hai mươi đóa, lại là nửa tháng một lần, là chuyện làm ăn lâu dài. Một đóa hoa lụa bán hai văn tiền, vậy một tháng nàng ấy có thể có tới tám mươi văn tiền! Có khoản thu nhập này, trong nhà mua gạo hay đồ ăn cũng có thể phong phú hơn một chút. Bạch Lam cao hứng, đối với Ngụy La cảm động tới rơi nước mắt: "Cảm tạ tiểu thư, tiểu thư yên tâm, tiểu nữ chắc chắn sẽ đem hoa lụa đẹp nhất tới!"
Ngụy La liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, lộ ra nụ cười ngọt ngào. Sau khi kêu Kim Lũ giao tiền, nàng liền xoay người đi vào Phủ Anh Quốc Công.
*** *** ***
Từ đó về sau, cứ mỗi nửa tháng Bạch Lam sẽ tới Phủ Anh Quốc Công đưa hoa lụa, mặc gió mặc mưa. Hạ nhân trong phủ biết đây là ý của Tứ tiểu thư, liền đối với nàng ấy khách khí hơn nhiều, mỗi lần đưa hoa xong sẽ trả tiền ngay, sau đó đem hoa lụa đưa tới phòng của Ngụy La.
Tuổi của Ngụy La không cần phải mang hoa lụa, nàng kêu Bạch Lam đưa hoa lụa, bất quả chỉ là muốn xem tình huống của nàng ấy, xem nàng ấy có gặp chuyện không may gì hay không thôi.
Ngụy La đem hoa lụa phân cho bọn nha hoàn của Ngũ phòng, mỗi người hai đóa, hình dạng không trọng yếu. Bọn nha hoàn cực kỳ vui mừng, đối với A La vừa cảm kích lại biết ơn, thường ngày hầu hạ cũng dụng tâm hơn nhiều. Ngụy La xác thực có ý tứ thu mua lòng người, tuổi nàng còn nhỏ, tâm phúc bên cạnh cũng chỉ có Kim Lũ và phó mẫu Diệp Thị, có chuyện gì cần làm đôi khi không có khả năng, nếu có thêm hai ba người để sai bảo thì không còn gì bằng.
Kim Các lại không thể dùng, A La thủy chung vẫn đề phòng nàng ta. Có lần nàng ta ở bên cạnh hầu hạ nàng, giúp nàng chải đầu, A La cố ý nói nàng ta kéo tóc nàng đau, muốn bán Kim Các đi. Kim Các quỳ trên đất không ngừng cầu xin tha thứ, nàng không bị lay động, thật sự hạ quyết tâm.
Cuối cùng là Diệp Thị ra mặt, hướng Đại phu nhân bẩm báo một tiếng, cuối cùng liền bán nàng ta ra ngoài.
Kim Các trời sinh lười biếng, thích làm việc nhẹ, lại ham hư vinh thích khoe khoang, ma ma lớn tuổi trong viện sớm đã bất mãn với nàng ta. Bây giờ Tứ tiểu thư lên tiếng, mọi người tự nhiên vui mừng làm việc, không có ai ngăn trở.
Không có hai nha hoàn chướng mắt Kim Các và Kim Từ, A La cảm thấy Tùng Viên thuận mắt hơn rất nhiều.
Mới đó Bạch Lam đã đưa hoa lụa cho Phủ Anh Quốc Công được nửa năm, nha hoàn trong phủ đối với nàng ấy đều khá quen thuộc, ngẫu nhiên còn có thể nói nàng ấy vào trong phủ ngồi một lát. A ĐẠI thụ sủng nhược kinh, liên tục khước từ, về sau nghe nói là ý của Tứ tiểu thư Ngụy La, lúc này mới bớt lo sợ tiến vào.
Trong lòng A Đại hết sức cảm kích vị Tứ tiểu thư này, bởi vì nàng ấy không chỉ nhận được tiền bán hoa lụa, mà ngẫu nhiên còn có thể được ban thưởng một chút. Có lúc là kim qua tử, có lúc là cây trâm bạc, Bạch Lam cầm những thứ đó trợ giúp cho gia đình, ngày trôi qua tốt hơn rất nhiều. Nàng ấy cảm động và nhớ nhung Ngụy La tuổi còn nhỏ đã có tâm địa bồ tát, vì thế hoa lụa đưa cho Phủ Anh Quốc Công là những bông đẹp nhất, lúc làm cũng dụng tâm hơn nhiều.
Ngày hôm đó nha hoàn dẫn Bạch Lam đi gặp Ngụy La, nàng đang ở Tứ phòng Mai Viên.
Ngụy Thường Di đã được tám tháng, đúng độ tuổi bò loạn khắp nơi. Tần Thị lo lắng hắn đụng đồ, kêu hạ nhân đem góc cạnh của bàn ghế trong phòng bọc lại bằng vải bông, để hắn không bị thương. Lúc Bạch Lam đến cửa chính phòng, vừa hay nhìn thấy một tiểu anh hài nằm trên người Ngụy La, gào khóc hướng mặt Ngụy La gặm cắn.
Ngụy La bị hắn gặm khiến mặt toàn nước miếng, ghét bỏ "Y" một tiếng, lại không đẩy đứa nhỏ ra, mà phồng má nói: "Không được cắn!"
Ngụy Thường Di cười khanh khách, căn bản không nghe lời nàng, tiếp tục cúi đầu, nằm trên người nàng hướng mặt nàng gặm cắn.
Ngụy La trợn mắt nhìn hắn, rõ ràng có thể vươn tay đẩy hắn ra, nhưng nàng lại không làm như vậy.
Tần Thị ở bên cạnh chế giễu, vừa cười vừa nói: "Di ca nhi là thích con, đổi lại là người khác hắn cũng không vui đâu. Được rồi A La, con đừng ghét bỏ hắn như vậy".
Ngụy La từ trên giường la hán đứng lên, tiếp nhận khăn tay Kim Lũ đưa tới: "Tứ bá mẫu không biết, mỗi lần con từ chỗ người về toàn thân đều có mùi sữa cùng mùi nước miếng, phải rửa nhiều lần mới sạch sẽ được".

BẠN ĐANG ĐỌC
SỔ TAY SỬ DỤNG SỦNG PHI
RomanceTác giả:Phong Hà Du Nguyệt Thể loại:Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Sủng Nguồn:Cung Quảng Hằng Trạng thái:Đang ra Trước khi sống lại lần nữa, A La chính là một cô nương ngây thơ thuần khiết. Sau khi sống lại, A La là một cô nương có vẻ ngoài khả ái n...