Chương 37: Người nào lại dâng cho hắn một cô gái xinh đẹp như vậy?

653 16 0
                                    

  Triệu Giới đứng bên cạnh rương tử đàn, khẽ ngẩn ra, đứng im không nhúc nhích nhìn nàng.

Ngụy La từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy khẽ động, giống như một vũng nước sâu, càng nhìn càng thấy đẹp. Nàng còn có chút mơ ngủ, trong nháy mắt phân không rõ ngày đêm, hồi lâu sau tinh thần mới từ từ hồi phục, chậm chạp đứng dậy, đáp lại ánh mắt của Triệu Giới, nãi thanh nãi khí kêu lên: "Đại ca ca".

Những người khác trong thư phòng sợ ngây người, trong rương sao lại giấu một tiểu nữ oa chứ? Còn là đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, ai tặng cho Tĩnh Vương Điện Hạ?

Triệu Giới hoàn hồn, bên môi gợi lên ý cười thú vị: "A La, muội muốn tự tặng mình cho bổn vương sao?"

Ngụy La nháy mắt mấy cái, giống như hắn đang nói mấy lời kỳ quái gì đó.

Ai muốn tặng mình cho hắn chứ? Nghĩ thật tốt!

Ngụy La giơ con chó nhỏ trong lòng lên, đưa tới trước mặt Triệu Giới: "Cái này là quà tặng ca. Nó nhỏ quá, ở một mình trong rương sẽ nháo, cho nên muội mới đi cùng nó".

Lúc này mọi người mới nhìn rõ con chó nhỏ giấu trong lòng nàng, bởi vì quá nhỏ, lớn nhất cũng chỉ một tháng, căn bản không khiến người chú ý. Bây giờ nàng lấy ra, con chó cúi đầu oán than hai tiếng, lúc này mọi người mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là vậy... Nói sao, Vương Gia bọn họ là người tàn ác vô cùng, đại nhân nào cam lòng đem tiểu cô nương xinh đẹp như vậy dâng cho hắn?

Triệu Giới nhìn chằm chằm con chó nhỏ một hồi, vẻ vui tươi trên mặt biến mất, trở nên ý vị sâu xa: "Vì sao tặng cho bổn vương cái này?"

Ngụy La đương nhiên không thể nói cho hắn biết, bởi vì con chó của tam ca ca vừa vặn mới sinh con nên nàng tiện thể, Ngụy La mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói: "Bởi vì giống chó này hết sức uy phong, giống Tĩnh Vương ca ca vậy!"

Nhưng thật ra là vì nàng lười biếng, thật sự không biết phải tặng hắn lễ vật gì, vừa vặn chó của Ngụy Thường Dẫn sinh ra một ổ chó con, nàng liền cùng Ngụy Thường Huyền tới đòi một con, biết thời thế tặng cho Triệu Giới làm lễ vật. Thật tốt, vừa không tốn tiền vừa không uổng phí trí não, lễ vật này nàng tương đối hài lòng.

Triệu Giới không nói lời nào, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ca thích không?"

Triệu Giới nhìn con chó nhỏ đến đáng thương kia, tiểu cô nương liên tục giơ lên, coi bộ cánh tay cũng mỏi lắm rồi, Triệu Giới phối hợp nhận lấy, đem nó để ở trên bàn sơn đen mạ vàng khảm song long ngậm châu, ánh mắt lại lần nữa trở về trên người Ngụy La: "Vậy còn muội?"

Ngụy La từ trong rương đứng lên, đang chuẩn bị nhảy ra ngoài: "Muội làm sao?"

Triệu Giới tươi cười: "Muội nói bên trong cái rương này là lễ vật tặng bổn vương, muội cũng ở trong, chẳng lẽ không phải muội tự tặng chính mình cho bổn vương sao?"

Nói thật, lúc hắn nhìn thấy trong rương là nàng, thân tâm có chút vui vẻ. hắn không thích tiểu hài tử, nhưng nếu là nàng, có lẽ không giống như vậy. Nàng là một tiểu cô nương thú vị, ở cùng nàng có lẽ tìm thấy rất nhiều thú vui, hơn nữa lại không phiền phức giống như tiểu hài tử khác, sẽ không hở một chút là khóc rống. Chính là bởi vì nàng thường không khóc, ngẫu nhiên khóc lên sẽ khiến lòng người vừa đau vừa yêu, nước mắt Ngụy La là hạng nhất, lúc đó cho dù nàng muốn cái gì đối phương cũng sẽ không nhịn được mà đồng ý.

Ngụy La vừa nghe liền sững sờ, đầu lắc như trống bỏi: "Muội không phải là lễ vật, muội là tới tặng quà".

Bộ dáng đó, giống như thật sự sợ hắn cưỡng chế lưu nàng lại.

Nàng chọn lễ vật mà lại lười, nhưng tặng quà quả thật hao tốn không ít tâm tư. Chuyện này không thể lừa gạt được Ngụy Côn, Ngụy La khẩn cầu Ngụy Côn vài ngày ông mới đồng ý, nếu không hôm nay vừa ra khỏi cửa chính Phủ Anh Quốc Công nàng đã bị tóm rồi. Lại nói cái rương này, không thể quá kín, che quá kín cả nàng và con chó nhỏ đều bị kín chết, bốn phía phải đục hai cái lỗ thông hơi. Đoạn đường này lắc lư qua lại, nàng không chống đỡ lại cơn buồn ngủ, cho nên mới ngủ thiếp đi.

Triệu Giới vốn dĩ là muốn trêu chọc nàng, thấy thế không nhịn được cười lên, lại nhìn nhìn con chó nhỏ co rúc trên bàn: "Nó tên là gì?"

Ngụy La đâu có nghĩ tới vấn đề này! Nàng không nghĩ ra, đầu óc nghĩ vòng vo, liền hạ bút thành văn: "Tứ hỉ".

Đó là một cái tên rất vui mừng. Triệu Giới gật đầu một cái, xem như nhận rồi. Hắn không phải người thích nuôi chó, làn gió đấu cẩu ở Thịnh Kinh Thành cũng ngày càng thịnh hành, có không ít quan viên đưa tới mấy giống chó quý hiếm để nịnh bợ nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Không phải Triệu Giới sợ mê muội đến mất ý chí, mà là thật sự không có hứng thú.

Lúc này Ngụy La lại tặng cho hắn một con chó nhỏ, Trương quản sự cùng Chu Cảnh đều cho rằng hắn sẽ không nhận, không nghĩ tới Triệu Giới không những nhận lại còn quan tâm tới tên của nó.

Nên biết Cao Đan Dương tặng cho hắn ba con mèo nhỏ, đến nay vẫn không có cái tên nào! Không chỉ vậy, ngay cả việc ôm về phủ Vương Gia hắn cũng không làm, tùy tiện dưỡng nó trong cung, giống như nó không tồn tại vậy. Bây giờ Triệu Giới đối với con chó nhỏ này khác xa, đãi ngộ đúng là một trời một vực, khiến người khác khó hiểu.

Triệu Giới gọi Ngụy La vào trong, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hà bao màu chàm bằng lụa thêu hoa văn hình mây, nghĩ tới chuẩn bị cái này đã lâu, đưa tới cho nàng: "Cầm lấy!"

Ngụy La không rõ cái gì, chỉ tiếp nhận: "Đây là cái gì?"

SỔ TAY SỬ DỤNG SỦNG PHINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ