11

274 9 0
                                    

Chương 11

Đối mặt sự truy vấn tràn đầy khí thế của Phương Tiểu Thư, Bạc Tể Xuyên chỉ liếc cô mà không nói gì, giống như cô đã nhìn thấu lời nói dối không đến nơi đến chốn của hắn, hoặc là hắn căn bản chính là cố ý, cho cô biết hắn cũng không có ý định trả lời, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sắc mặt của hắn vẫn đầy vẻ thản nhiên, lại càng khiến hắn toát ra khí chất cao ngạo, làm cho người ta muốnbóp chặt cổ của hắn, cảm giác mạch đập nhảy lên ở cổ họng của hắn.

Im lặng suốt dọc đường về, Phương Tiểu Thư xuống xe trước, Bạc Tể Xuyên lái xe vào gara, hai người bước cách nhau một quãng, Phương Tiểu Thư đi tới cửa chính trước tính mở cửa, cô liếc mắt một cái liền trông thấy một đứa trẻ thoạt nhìn khoảng mười tuổi đeo balođứng tại cửa hết nhìn đông tới nhìn tây. Cậu ta mặc áo phông màu trắng cùng quần bò bạc màu, toàn thân đều tràn đầy vẻ thanh xuân.

Nhận thấy được có người tới gần, đứa trẻ quay đầu nhìn, rồi chậm rãi đi về phía Phương Tiểu Thư, cậu ta hơi sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi ánh lên vẻ xấu hổ cùng một nụ cười hơi thẹn thùng.

"Xin chào" Cậu ta tiến lên vài bước hướng Phương Tiểu Thư cúi người, sau đó đứng thẳng dậy do dự hỏi, "Xin hỏi đây có phải nhà của Bạc Tể Xuyên tiên sinh?"

Phương Tiểu Thư vòng hai tay trước ngựccó chút suy nghĩ quan sát gươn mặt đứa trẻ, khuôn mặt thanh tú đó cũng có nét giống Bạc Tể Xuyên, cung cách lễ phép gia giáo cũng rất giống Bạc Tể Xuyên, cô có phần lớn mật đoán, nhưng không thể xác định là có đúng hay không.

"Đúng vậy, Bạc tiên sinh đang đi đậu xe, hẳn là sắp quay về bây giờ." Phương Tiểu Thư suy tư xong, buông cánh tay nhìn cậu ta mỉm cười, "Nếu em muốn tìm anh ta, xin chờ ở đây một chút." Cô không phải chủ nhân, không có tư cách mời khách vào nhà chờ, càng không biết người này cùng Bạc Tể Xuyên có quan hệ gì, cũng không thể nhiều lời.

Cậu nhóc dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phương Tiểu Thư ánh mắt có chút tò mò cùng sợ hãi , bộ dáng của học sinh thời đại mới này làm cho Phương Tiểu Thư nhớ tới hồi còn đi học, nhưng lại cũng nhớ tới việc bị bạn cùng lớp cười nhạo cùng hàng xóm nghị luận, hơi nhớ lại một chút sau Phương Tiểu Thư sẽ không lo lắng nữa, cô hơi mỉm cười mở cửa phòng, đem túi thả lại phòng mình rồi trở về chỗ cửa, phát hiện cậu nhóc vẫn đang đứng đợi rất nghiêm ở cửa, hướng về phía gara nhìn quanh quất.

Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao gầy hiện ra, Bạc Tể Xuyên hai tay đút túi mắt nhìn về phía trước chậm rãi tiến về phía trước, cổ áo gió màu đen, gió đêm mùa thu giá lạnh phất qua tóc trên trán hắn, hắn hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, hai con ngươi đen hơi nhíu lại, đôi môi xinh đẹp hình thoi nhẹ nhàng mân lên.

"Anh!" Đứa trẻ vừa nhìn thấy Bạc Tể Xuyên liền sáng mắt lên, lập tức chạy về phía hắn, Phương Tiểu Thư nhìn theo bóng đối phương, giống như thấy chính mình nhiều năm trước nhào vào lòng ba mẹ, tràn ngập sự dựa dẫm, hướng tới cùng sùng bái.

Chính là, thân là đối tượng được sùng bái thường thường đều cùng tồn tại của chúng ta tồn tại như vậy tiếc nuối.

Khống Chế Dục - Tổng Công Đại NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ