Vệ Lâm trầm mặc nửa giây, rồi sau đó giơ ngón tay cái lên, nói: “Ca của ngươi thật là một người tinh mắt.”Tống Dao tới gần, “Ca của ta đó hả, ngươi không phải không biết rõ, đừng nhìn vóc người cao lớn, vừa thấy nữ nhân liền biến thành cái kẻ lỗ mãng, cho nên a, chuyện này muốn thành, còn phải phiền toái Vệ đại cô nương!”
Nàng nói xong, làm ra tư thế nô tài thỉnh an, cười đến cực kỳ nịnh nọt, Vệ Lâm bị trêu chọc cười: “Ca của ngươi có cô muội muội như ngươi, thật sự là tám đời phúc khí, tốt thôi, chỉ bằng giao tình nhiều năm của hai ta, chuyện này, ta giúp! Nhưng có một điểm, ta trước phải thăm dò một chút ý tứ của Hòa Sinh, nếu như nàng đối với ca ngươi không có hảo cảm, bà mối này ta tuyệt đối không thể làm đâu.”
Tống Dao gật đầu, “Đó là tự nhiên, cũng không thể thay ca ta lấy kẻ thù về nhà, chuyện này tất nhiên phải được nàng nguyện ý.”
Hai tỷ muội lại hợp kế, chuyện tình xem đã được ước định xong.
Vệ Lâm tính tình hấp tấp, nói là làm, trở về phủ liền đi thẳng đến viện Hòa Sinh, Hòa Sinh đang ngủ trưa, cứng rắn bị nàng từ trong mộng đẹp kéo về.
Vệ Lâm hiếm khi được làm bà mai, lần đầu nếm thử, rất hưng phấn, thấy nàng vừa mở mí mắt, liền vội vàng hỏi: “Đường tỷ, ngươi cảm thấy Tống đại ca như thế nào?”
Hòa Sinh buồn ngủ rã rời, không có nghe được rõ ràng, thuận miệng đáp một câu: “Người không tệ.”
Vệ Lâm hỏi lại: “Ngươi cảm thấy hắn đáng ghét sao?”
Hòa Sinh không hiểu ra sao. Đang yên đang lành, hỏi cái này làm chi? Chẳng lẽ Vệ Lâm ngược lại vừa ý Tống công tử rồi hả?
Thành thật đáp: “Không ghét.” Nhớ tới chuyện lần trước đưa thư tình cho Thẩm Hạo, Hòa Sinh nhíu lông mày, cẩn thận nhìn da mặt Vệ Lâm, chậm rì nói: “Nếu như ngươi còn muốn bảo ta hỗ trợ đưa thư, ta mặc kệ.”
Vệ Lâm dùng đầu vai húc nàng, toe toét lộ ra hàm răng trắng, “Lần này không phải chuyện đưa thư.”
Người không tệ, không ghét, hợp lại liền hai chữ —— có hi vọng! Cơ hội đều là người tạo ra, chỉ cần không bài xích, mọi chuyện đều tốt! Tống Dao bên kia, nên bảo nàng khao quà tặng thật to, lần này, nàng muốn làm bà mai rồi!
Nàng cúi đầu cười một mình, Hòa Sinh thấy kỳ quái, cho rằng nàng lại đang tính toán chủ ý tinh quái gì nữa, chỉ trông mong không nên lôi mình vào là bồ tát phù hộ rồi!
”Kêu gào, nói rõ cho ta, chuyện bắc cầu làm mai, đừng tìm ta.”
Vệ Lâm hì hì cười, “Không tìm ngươi.” Lúc này, đổi thành nàng rồi!
Vệ Lâm chân trước ra khỏi viện, vào trong phòng chờ đợi một hồi, trong lòng suy nghĩ chuyện làm mai mối, thật sự dày vò, ước gì có thể lập tức chạy tới nói cho Tống Dao, suy nghĩ một chút, lại đi Tống phủ.
Tống Dao vừa mới chuẩn bị ngủ lại, thấy nàng mặt mày hớn hở, liền biết việc hôn nhân của Tống vũ Chi có hi vọng rồi! lập tức đón vào nhà, Vệ Lâm chạy thở hồng hộc, ngay cả hớp trà cũng chẳng quan tâm uống, ngồi xuống đã nói: “Ta hỏi qua nàng, nàng nói Tống đại ca là người không tệ.”
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC SỦNG
General FictionTác giả:A Bạch Bất Bạch Thể loại:Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng Nguồn:Cung Quảng Hằng Trạng thái:Full ĐỘC SỦNG - A BẠCH BẤT BẠCH Editor: Quýt Đường Trước khi gặp Hòa Sinh, Thẩm Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có hứng thú với nữ nhân. Đối với hắn mà...