Chương 50

1.2K 28 0
                                    

Hòa Sinh cúi xuống nhìn hắn, lông mi thật dài nháy nháy, vô cùng vui vẻ.
“Thật sự sao? Thế nhưng Vệ Gia bên kia làm sao bây giờ?”
Hắn thích nhìn dáng vẻ nàng vừa mừng vừa sợ như vậy, tư thế trông bên nọ ngó bên kia thật rung động lòng người.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện dâng trân quý khắp thiên hạ quý hiếm đến trước mặt nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày đều vui vẻ.
“Không có gì bất ngờ xảy ra, săn bắn mùa thu trở lại, Thánh Nhân sẽ tứ hôn, nên Vệ Gia cũng không thể làm gì được. Ta đã ở phố Tây Đôn mua tòa nhà lớn, đợi người trong nhà nàng đến, liền có thể vào ở”
Phố Tây Đôn, đây không phải là láng giềng với đại phủ Vệ Gia sao! Nàng khẽ đẩy vai hắn, nhíu mày nói: “Điên rồi phải không, ở gần nhà bọn họ, hàng xóm ra Đông vào Tây, nhấc chân đi ra ngoài ba bốn bước cũng có thể gặp mặt, khó xử lắm!”
Hắn trái lại cầm chặt tay nàng, khẽ thẳng người lên, hất cằm, dương dương tự đắc: “Sợ cái gì, chính là ở kế bên bọn họ, trước kia bởi vì hôn sự của nàng, người trong nhà cũng chịu không ít bực bội, đợi thấy người rồi, chỉ cần ưỡn ngực ngẩng đầu mà đi, hai mắt cũng không cần nháy, đều có ta làm chỗ dựa!”
Hòa Sinh dừng một chút, khuôn mặt có chút bàng hoàng. Nhớ lại chuyện trước kia, trong lòng buồn bã sợ hãi.
Lúc trước biết được Vệ Gia lấy nàng vào phủ là vì xung hỉ, người Diêu gia chạy đông chạy tây tìm không ít quan hệ, chính là vì có thể giải trừ hôn sự hoang đường này.
Dân chúng bình dân, sao có thể đấu lại quan, Diêu cha vì thế mà thân xác bị chọc tức, nằm ở trên giường nửa tháng không xuống đất. Đáng thương nàng thật vất vả nhờ người về nhà tìm hiểu tin tức, đưa hết ngân lượng trên người, mới từ cấm giới sâm nghiêm của Vệ Gia truyền được thơ ra, mới biết được bệnh tình của Diêu cha.
Nàng đi tìm Vệ nhị nãi nãi xin tha thứ, hy vọng có thể về nhà nhìn một chút.Nhưng Vệ nhị nãi nãi ngay cả mặt nàng cũng không gặp, trực tiếp cự tuyệt, người lạnh lùng như vậy, nàng đời này cũng không muốn dính vào bất kỳ quan hệ nào.
Nhưng cuối cùng cũng phải đối mặt. Nữ nhân hai lần gả, cần phải được tộc nhân chồng trước đây đồng ý, cầm phong thư bỏ vợ, mới có thể quang minh chính đại gả cho người khác. Nếu không chính là danh bất chính, ngôn bất thuận, nói ra cũng không dễ nghe.
Lúc này nàng phải gả, là con trai hoàng gia, nhất định là muốn các hạng cấp bậc lễ nghĩa đều phải chu đáo đấy đủ hết.
Nàng thăm dò hỏi Thẩm Hạo một câu:’’Thánh Nhân biết là ta hai lần gả không?’’
Thẩm Hạo khép tay nàng lại che chỗ trái tim, trong mắt có chần chờ, nhưng chỉ là thoáng qua một cái, ngước mắt đã đổi lại ánh mắt kiên định tự tin:’’Ông ấy là Thánh Nhân, thiên hạ không có chuyện gì là không biết, nhất định là biết rõ’’.
Hòa Sinh lo lắng, lại hỏi:’’Những người khác thì sao, Đức Phi nương nương, còn có Lục hoàng phi và Cảnh Trữ vương phi?’’
Lời này nàng hỏi hơi gấp, chỉ vì trong lòng sợ hãi, sợ thật vất vả mới kết giao bạn bè, bởi vì chuyện thân phận mà né tránh nàng. Tuy nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.
Thẩm Hạo dịch người, kề bên vai nàng, hai người nửa ngồi, hắn cao hơn nàng một khoảng lớn.
Hắn nghiêng người, nhẹ nhàng đặt đầu nàng lên vai, Hòa Sinh thuận theo tựa lên vai hắn.
Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có ta, nàng chỉ cần an tâm làm tân nương của ta.’’
Hòa Sinh vâng một tiếng, biết mình nghĩ cũng vô dụng, nghe huân hương trên áo hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi hắn:’’Lần trước ta đi tìm hương huynh dùng, hương phường bên ngoài lại không có.’’
Hắn nghiêng đầu dựa vào nàng, bờ môi dán lên trên trán nàng, ngập ngừng nói:’’Kiều chi hương là cống hương, hàng năm xuất ra nửa hộc, Thánh Nhân thưởng chút ít cho ta, nàng ở bên ngoài tự nhiên mua không được.’’
Hòa Sinh cọ cổ của hắn hít sâu một hơi, cảm thấy mùi này cực kỳ dễ ngửi, không ngọt lại hơi chat, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác như đang trong nắng ấm tháng mười, có gió nhẹ thổi qua, mảng lớn ngải thảo được phơi dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng khoan khoái ôn hòa.
Nàng vùi mặt vào chỗ cổ áo trên bờ vai hắn, ngoài miệng nói:’’Buổi trưa cần nghỉ, cầm khan hun hương này, phủ ở trên mặt bàn, nằm ở trên ghế quý phi, nhất định ngủ rất ngon.’’
Hắn trầm giọng hỏi:’’Thích như vậy sao?’’
Hòa Sinh gật đầu.
Thẩm Hạo nghiêng người áp nàng dưới thân, trong con ngươi chiếu sáng rạng rỡ, ‘’Ta cọ trên người nàng, mùi thơm dễ dàng rơi ra, tự nhiên có thể thấm vào quần áo của nàng.’’
Hòa Sinh xấu hổ che mặt.
Hắn không quan tâm, dán lên thân thể nàng chuyển động một chút.
Cánh tay kéo cánh tay, quần áo váy dài đặt ở phía trước, che trên người của  àng. Hòa Sinh mở mắt ra, quấn áo gấm của hắn tuy nhẹ nhưng không mỏng, mềm mại phủ lên mặt nàng, lờ mờ có thể thất được mấy chục chén đèn cầy nhỏ trong phòng gộp lại thành một đoàn, lấp lánh vô số ánh sao.
Nàng nằm thẳng tắp, trên người chịu trọng lượng của hắn, nhưng không cảm thấy đè nặng, thuận theo hắn tận lực nâng nhẹ nửa người, dịa dàng nhẹ nhàng, ở trê người nàng du động.
Giọng của hắn có chút khan, giống như là nhẫn nhịn hồi laai, nhịn không thể để cho mình phóng thích.
‘’Cho ta hôn nhẹ ở nơi đây, được chứ?’’
Hòa Sinh thuận theo đống ý.
Đôi môi ướt át mang theo hơi nóng hôn xuống dưới, ở xương quai xanh mảnh khảnh như trúc của nàng dán dán, ngừng lại hồi lâu.
Nàng mặc váy vây ngực, phía dưới cổ nàng trần trụi lộ ra bên ngoài, da thịt bạch ngọc mềm mại, nhấp một hơi liền không dời được miệng.
Hắn dựa vào vai gắt gao mút vào, tê tê dại dại, đầu lưỡi run rẩy, hon nửa ngày hôn ra một mản đỏ mang theo vài dấu bầm xanh.
Hài lòng ngẩng đầu, cũng không tiếp tục nữa, biết nếu lại tiếp tục hướng xuống dưới nơi mềm mại này nhiều hơn một tấc, sẽ khống chế không nổi.
Theo cổ của nàng liếm lêm, hai tay và mười ngón tay của nàng giao nhau, duỗi thẳng hai chân có chút mở rộng, quấn quanh vùng bụng của nàng.
Hòa Sinh cảm thấy bụng dưới nóng lên, có thứ gì đó chống đỡ, nhỏ giọng hỏi hắn:’’Trong áo huynh có cất cái gì đó, cứng quá.’’
Trong mắt Thẩm Hạo một mảnh mê ly, âm thanh dụ dỗ hỏi nàng:’’Ấn nàng không thoải mái sao?’’
Cách sa mỏng có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ của vật kia, đáp:’’Vừa nóng lại vưa cứng, ta không quen, đừng là cái vật gì quý trọng, đợi tý nữa lăn xuống giường, đốt đèn cũng tìm không thấy.’’
Thẩm Hạo cừa khẽ một tiếng, tiến lên phía trước một cái, ngậm lấy vành tai nàng,’’Không mất đâu, cột chắc ở trên người ta mà.’’
Động tác của hắn nhẹ nhàng, phập phồng chấn động không lớn, ôn ôn hòa hòa, quấy đến mức nàng có chút buồn ngủ. Nhắm mắt, ngoài miệng hàm hồ một câu:’’Vậy là tốt rồi.’’
Thẩm Hạo chôn trong cổ nàng the lưỡi ra liếm gặm.
Cuối cùng qua sau nửa ngày, hắn tình sinh ý đông, thật sựu quá mức quá chịu, trong đầu toát ra một ý nghĩ, ôm tay nàng muốn nàng sờ vậy dưới thân. Đúng là tình nồng mật ý, nhưng trên đỉnh đầu truyển đến tiếng ngáy khẽ--nàng ngủ mất rồi.
Thẩm Hạo dừng động tác, từ trên người nàng lật xuoonhs, nằm ở bên cạnh nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn màu quân cờ ô vuông trên nóc nhà.
Cho dù là nhẫn nại tốt, cũng là có giới hạn, một ngày nào đó, hắn sẽ muốn càng nhiều hơn nữa.
Nến bấc đèn đốt cạn, sáp đỏ như son thị thế lửa che lấp, lóe lên một cái, trong phòng hoàn toàn tối xuống.
Hắn nghiêng người, trong bóng đêm nhìn qua hình dáng của nàng, dùng thanh âm không thể nghe thấy tha thiết hỏi:’’A Sinh, lúc nào mới có thể sinh con cho ta?’’
Không người đáp lại, chỉ có bóng đêm yên tĩnh trầm mặc đáp lời.

ĐỘC SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ