Chương 9

1.2K 45 0
                                    


Trên đường trở về, Vệ Hữu Quang ngồi ở trên ngựa, nói vọng vào trong xe ngựa: “A Tứ, chút cá con câu lên kia có thể cho cha không, lần trước ta đáp ứng mẫu thân con, muốn đích thân câu mấy con cá sạo cho bà ấy. Tưởng nhiều thời gian hơn một chút, nói không chừng ta có thể câu được vài con, đáng tiếc Thẩm công tử thân thể không khỏe, đáng tiếc kết thúc a.”

Vệ Lâm không nguyện ý, chu môi: “Hừ, không muốn, ta muốn đích thân hiếu kính mẫu thân.”

Hòa Sinh xốc rèm, “Đường thúc, cá ta câu đều cho ngài.”

Vệ Hữu Quang cao hứng, “Tốt, vẫn là Hòa Sinh hào phóng! Lần sau đường thúc đi buôn, nghĩ muốn cái gì cứ việc nói, đều cho con mang về!”

Vệ Lâm lườm miệng, bỗng nàng nhớ tới cái gì, kéo Hòa Sinh nói: “Ngươi cảm thấy Thẩm công tử tốt không?”

Hòa Sinh lắc đầu: “Không có xinh đẹp bằng ngươi.”

Vệ Lâm gãi nàng, “Được lắm, ngươi trêu ghẹo ta!”

Hòa Sinh cười cầu xin tha thứ, hai người cười ngã thành một khối, Vệ Lâm nghiêm mặt nói: “lúc câu cá, ta nhìn thấy được vài vị cô nương đến gần Thẩm công tử, hắn cũng không để ý đến. Ngươi nói, nếu ta tìm hắn nói chuyện, hắn sẽ để ý sao?”

Hòa Sinh hơi có vẻ ngạc nhiên, “Chẳng lẽ ngươi...”

Vệ Lâm vội vàng khoát tay, phủ nhận: “Nói giỡn đấy, không nên tưởng thiệt á.” Nàng xấu hổ quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt rõ ràng không được tự nhiên.

Hòa Sinh nhíu nhíu mày, tính tuổi, Vệ Lâm đang đứng ở giai đoạn tâm hồn thiếu nữ bay bổng, Thẩm Hạo ngoại trừ tính cách bên ngoài, mặt khác không có gì không tốt, ngoại hình anh tuấn của cải giàu có, quả thật là đủ để cho người khác động tâm.

Nhưng, hắn cho dù cái gì cũng tốt, nhưng hắn có tâm bệnh với nữ nhân, đủ để phá vỡ tất cả tốt đẹp của hắn, quả thực không tính là lương xứng.

Hòa Sinh kéo tay Vệ Lâm, “Ngươi tốt như vậy, hắn không xứng với ngươi.”

Vệ Lâm đỏ mặt.

Trở về phủ, đại nãi nãi chào đón, Hòa Sinh bị Vệ Lâm lôi kéo, nhìn nàng xách theo sọt cá hiến vật quý, chuẩn bị đoạt trước mặt Vệ Hữu Quang.

Đại nãi nãi vẫy vẫy tay, dặn dò hạ nhân xách sọt cá, trực tiếp bỏ qua Vệ Lâm, đi đến phía sau Vệ Hữu Quang, vẻ mặt vội vàng: “Nương đã trở về, chờ ở trong nhà, bực bội nói chúng ta không có nghênh đón bà.”

Vệ Hữu Quang ngạc nhiên, “Không phải ngày mai mới đến sao?”

Đại nãi nãi đưa mắt liếc ra hiệu qua một cái, cố gắng áp chế trào phúng trong giọng nói: “Người nhị phòng hiếu kính, bảo người đánh xe tăng nhanh hơn cước trình, sợ lão thái thái ở bên ngoài dầm mưa đón gió.”

Vệ Hữu Quang ngoài miệng nói: “Vô luận như thế nào cũng phải gửi phong thơ chứ...” Nói xong, một đường đi vào trong phòng.

Đại nãi nãi quay đầu lại nhìn Hòa Sinh và Vệ Lâm, thấy trên người các nàng dính bùn, bảo các nàng đi đổi thân quần áo sạch sẽ trước.

ĐỘC SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ