Chương 49

1.2K 25 0
                                    


Tin tức này giống như sét đánh ngang tai, trên đầu đánh xuống. Vệ Linh không thể tin được, chạy tới giật thơ trong tay Vệ lão phu nhân xem.
Vì sao, Hầu phủ vì sao không quan tâm ta, ta không tốt chỗ ở chỗ nào chứ!’’
Nhìn từng câu từng chữ trong thư uyển chuyển cảm xúc, ngữ khí không sai, không hề lộ ra giọng điệu bày tỏ sự ghét bỏ. Đả kích này tới quá mức bất ngờ, Vệ Linh chịu đựng không dược, sau khi khóc lớn ầm ĩ thì hôn mê bất tỉnh.
Vệ lão phu nhân nhanh chóng định thần, phải người mang Vệ Linh trở về phòng. Sống mấy năm nay, cái dạng song to gió lớn gì chưa từng thấy, chút chuyện tình cảm này còn không đến mức làm cho bà sụp đổ.
Uy Chấn Hầu phủ khinh người quá đáng, nếu như ngay từ đầu không có ý muốn đính hôn, cần gì phải làm cho bọn họ tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, xem người ta là khỉ đùa giỡn hay sao!
Vệ lão phu nhân là một người  tinh thông tính toán biết xu lợi tránh hại, càng là loại thời điểm này càng không thể sợ, giải tán người trong phòng, chỉ giữ Vệ nhị nãi nãi và Vệ nhị lão gia.
Vệ nhị nãi nãi thương tâm, dựa vào bàn khóc hu hu, mắng:’’Đây không phải là cố tình nhục nhã Linh nhi của nhà chúng ta sao, trước mặt mọi người có qua có lại, người bên ngoài cũng nghĩ chúng ta trèo cao lên cửa hôn sự bọn họ, sao cuối cùng lại đến tình trạng này chứ!’’
Vệ nhị lão gia than thở một tiếng, trong lòng tâm tình phập phồng chấn động.
Ngay từ đầu ông đã không qua tin tưởng, Uy Chấn Hầu phủ sẽ phản đối cửa kết thân này, thế nhưng sau này, thái độ Hầu phủ đã buông lỏng, ông mới nghiêm túc nhảy vào.
Người không có chí hướng, lại có một vị mẫu thân như Vệ lão phu nhân mỗi ngày thúc giục, không có tâm tư cũng thay đổi thành có tâm tư. Trèo lên Uy Chấn Hầu phủ, Vệ gia bọn họ ở trong cái phòng thế gia vọng tộc Vọng Kinh này lại có thể một lần nữa đứng dậy rồi.
Khiến người ta tiếc hận không cam lòng, thường thường là những thứ tốt bị lỡ mất.
Vệ nhị nãi nãi mắng đến hăng say. Vệ nhị lão gia nghe thấy nhưng không lên tiếng. Nhốt ở trong phòng mắng hai tiếng, chẳng lẽ một người khác sẽ một lần nữa nhìn trúng Linh nhi sao?
Trong lòng có tức giận, muốn vỗ bàn tiến đến chất vấn, dừng một chút, lại rút về.
Vệ lão phu nhân nhìn động tác lần này của ông ở trong mắt, ngoài miệng không có nói cái gì, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Vệ nhị lão gia, một đường chuyển đến trên người Vệ nhị nãi nãi.
‘’Con dâu, ngươi và Cảnh Trữ vương phi xưa nay thân cận, Uy Chấn Hầu phủ nhìn mặt mũi Cảnh Trữ phủ, cũng không dám đối với ngươi thê này, nếu thật là vì tốt cho Linh nhi, giờ phút này cần tới cửa hỏi thăm.
Vệ nhị nãi nãi ngừng thút thít nỉ non, mở miệng hỏi:’’Hỏi cái gì?’’
Vệ lão phu nhân nhẫn nại tính tình giải thích:’’Đang yên đang lành, bỗng nhiên nói không chắc liền không chắc, trong đó tất có kỳ quặc, ngưới đến thăm tìm hiểu một phen, hỏi rõ nguyên do. Nếu như là nguyên nhân của bọn họ, chúng ta trước tính toán, Vọng Kinh thế gia vọng tộc, không cod Uy Chấn Hầu phủ bọn họ, còn có rất nhiều người khác.’’
Vệ nhị nãi nãi suy nghĩ nửa giây, rồi sau đó cắn môi đáp ứng. Mặc kệ Vệ lão phu nhân không mở miệng, với tư cách mẫu thân Linh nhi, bà cũng phải đến thăm hỏi rõ ràng.
Nhân lúc còn nóng muốn rèn sắt, Vệ lão phu nhân dặn dò người chuẩn bị cỗ kiệu, Vệ nhị nãi nãi sửa sang sơ lại, liền khí thế đi Uy Chấn Hầu phủ.
Uy Chấn Hầu phu nhân đang ở trong vườn xem kịch, đột nhiên  nghe người  bẩm Vệ nhị nãi nãi đến, lập tức sững sờ, không nghĩ tới người sẽ đến nhanh như vậy.
Sai người diễn kịch rút lui, đứng dậy đi phòng khách gặp mặt, thấy Vệ nhị nãi nãi, trên mặt không biểu lộ nhiều lắm.
Vệ nhị nãi nãi vân vê khan tay, mặt mũi tràn đầy tức giận, thấy thân ảnh Uy Chấn Hầu phu nhân, xuất phát từ bản năng bình thường giao tiếp khéo đưa đẩy, che mặt giấu tâm tình trở về.
Uy Chấn Hầu phu nhân ngồi vào chỗ của mình, cũng không cho người dâng trà, liếc mắt nhìn Vệ nhị nãi nãi, thu ánh mắt ngồi ngay ngắn, ngữ khí không tốt:’’ Vệ phu nhân tới đây, có chuyện gì dặn dò?’’
Vệ nhị nãi nãi khẽ giật mình, không nghĩ tới bà ta sẽ là thái độ như vậy, nửa điểm áy náy cũng không có, ngược lại rất chanh chua. Một hơi giấu ở trong cổ họng, mặc dù dựa vào tu dưỡng tốt, giờ phút này cũng không khỏi toát ra giận dữ.
‘’Hôm nay vốn là ở trong phủ đợi Hầu phu nhân, lại không nghĩ phu nhân sai người đưa thơ, thiếp thân đặc biệt tới hỏi, phu nhân và Hầu gia đến cùng cân nhắc như thế nào, vài ngày trước, không phải nói tốt quá sao, sao mới qua hai ba ngày, lại trở mặt không nhận người?’’
Uy Chấn Hầu phu nhân có vài phần ngạc nhiên, ngày thường thấy Vệ nhị nãi nãi tính tình thuận theo trầm ổn, không thể tưởng được ăn vạ lên lại ngang tàng lợi hại như vậy.
Bà cũng không phải là người ngồi không, lập tức cãi lại:’’Ta còn muốn hỏi Vệ phu nhân một chút, vì sao thay đổ thất thường, ngay trước mặt chúng ta đã sớm nhìn trúng vị trí trong phòng Liên Quận Vương thế tử, vì sao còn muốn trêu chọc nhà chúng ta?’’
Vệ nhị nãi nãi kinh hãi:’’Hầu phu nhân nói gì vậy, Linh nhi nhà chúng ta thanh bạch, chưa bao giờ có tiếp xúc cùng quý phủ hắn, lấy đâu ra nhìn trúng vị trí trong phòng hắn?’’
Liên Quận Vương chính là vị hôn phu của biểu muội đương kim Thục phi, cùng Thẩm Mậu quan hệ họ hang, thế tử Liên Quận Vương Liên Sơn chính là thiếu gia ăn chơi, cả ngày không có việc gì, làm người phóng đãng hoang đường, phu nhân trong phòng cưới một đống lớn.
Vọng Kinh thế gia, phàm là trong nhà có chút căn cơ, ai cũng không muốn gả nữ nhi cho hắn. giá thị trường như vậy, ở Vọng Kinh tìm không ra nhân gia, liền đành phải lấy nữ nhi tướng lành ở nơi xa xôi khác, chính thất tuy có, nhưng vẫn còn thiểu tiểu thiếp.
Uy Chấn Hầu phu nhân liếc bà ta, phái người lấy thư Thẩm Mậu tự tay viết vì Liên Sơn cầu hôn, trực tiếp đưa đến trước mặt Vệ nhị nãi nãi,’’Tự ngươi xem đi.’’
Nói xong, bà cúng không có tình tình nhẫn nại tiếp tục chiêu đãi Vệ nhị nãi nãi, trực tiếp rời đi.
Vệ nhị nãi nãi cầm thơ hồi phủ, Vệ lão phu nhân và Vệ nhị lão gia đọc thơ, quá sợ hãi.
Trên thư viết rõ Vệ gia trưởng nữ đã cùng Liên Sơn ký kết nhân duyên, nghe thấy Uy Chấn Hầu phủ muốn đặt lễ đính hôn với Vệ gia, lúc này mới vội vàng ủy thác Tam điện hạ viết thư thông báo Hầu phủ một tiếng.
Uy Chấn Hầu xem thơ xong, tức giận đến phát run, nhà bọn họ căn cơ sâu hơn, cũng không cần cướp cô dâu bên ngoài, lập tức liền viết một lá thơ, ước gì có thế ân đoạn nghĩa tuyệt với Vệ gia.
Vệ lão phu nhân lấy lại tinh thần, lập tức suy nghĩ cẩn thận quan hệ nguyên do trong này. Ném thơ tới mặt Vệ nhị lão gia mắng:’’Rốt cuộc mang bàn tính đánh tới nhà mình, muốn đấu tranh nội bộ hay sao!’’
Vệ nhị lão gia không có lên tiếng. Việc này chính là Tam điện hạ một tay thúc đẩy, Tam điện  chính là đối tượng nhà bọn họ ủng hộ sau lưng, bảo Cẩm Chi giả chết ẩn núp, vì chính là một ngày sau này Tam điện hạ thất thế, Vệ gia không bị liên quan đến.
Người ngoài mặt không dám có một chút liên hệ, hiện tại lại ra mặt bắc cầu việc hôn nhân cho Vệ Linh, trực tiếp viết thư phá hủy khổ tâm mà bọn họ kỳ công chuẩn bị. có thể khiến Tam điện hạ làm ra chuyện như vậy, cũng chỉ có một người.
Vệ nhị lão gia quỳ mọp xuống,’’Nương, Cẩm Chi không dám… như vậy, nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ.’’
Vệ nhị nãi nãi nghĩ lại, mở miệng đáp:’’Chẳng lẽ là Liên Thế Tử tự mình nhìn trúng Linh nhi, cùng Cẩm Chi nửa điểm quan hệ cũng không có.’’
Vệ lão phu nhân mỉm cười, ‘’Thế tử là hạng người gì? Ngươi đang lừa ta sao, tự mình nhìn trúng sao, người của phòng hắn, người nào mà không có dung mạo ngàn vạn xuất chúng kiều mị? cháu gái của ta là mặt hang gì, ta lại không rõ ràng à?’’
Vệ nhị nãi nãi nghẹn, sau nửa ngày nói không ra lời.
Trong lòng Vệ nhị lão gia cũng là nghi hoặc trùng trùng điệp điệp, mở miệng đề nghị:’’Chúng ta cứ đoán như vậy cũng không thể giải đáp, cần phảo hỏi Cẩm Chi thôi.’’
Vệ lão phu nhân bằng lòng, để cho ông nhanh chóng hẹn Vệ Cẩm Chi ra gặp mặt, ở trước mặt nói chuyện rõ ràng.
Nhân duyên tốt như vậy, nói không có sẽ không có, thật sự khiến người ta thực sự tức giận.
Không chờ bọn họ phái người thư từ qua lại,Vệ Cẩm Chi tự mình lên tiếng trước, nói rõ hẹn Vệ lão phu nhân, Vệ nhị nãi nãi, và Vệ nhị lão gia cùng đi gặp mặt.
Trên núi gió lạnh, khuôn mặt ba người bị đông lạnh đỏ bừng, đi lên từng bước giẫm lên bậc thang, khí lạnh thở ra khỏi miệng ngưng tụ thành khói trắng. thật vất vả leo lên đỉnh núi, Vệ lão phu nhân cả người không chịu nổi, trước mắt hiện lên đom đóm, nếu không phải có Vệ nhị nãi nãi đỡ, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vệ lão phu nhân quay đầu lại mắng:’’Nhìn con trai bảo bối của ngươi, làm cái gì cũng ác!’’
Vệ nhị lão gia bị mắng, trong lòng thầm nghĩ: ngày thường ông đến rồi quay về vài chuyến, cũng không có nói gì đâu!
Vệ Cẩm Chi cũng không giống như trước, ở đỉnh núi chờ đợi, Vệ nhị lão gia dẫn đường, chỉ vào một gian nhà lá nhỏ nói:’’Là ở trong đó’’.
Đẩy cửa vào, trong phòng so với bên ngoài hơi chút ấm áp hơn một ít, cửa sổ giấy, lụi bại không chịu nổi. trong phòng không có chút đèn, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai ngón tay, lọt vào mấy luồng sáng, chiếu không quá sáng.
Vệ lão phu nhân dùng trụ trượng gõ, hô một tiếng:” Cẩm Chi?”
Tiếng nói mới hạ xuống, cửa gỗ sau lưng đột nhiên khép kín, trong phòng nhảy ra mấy người, người Vệ gia còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị trói gô lại.
Vệ lão phu nhân chưa từng chịu qua loại chuyện như vậy, tưởng rằng gặp bọn cướp trong núi, lúc này âm thanh run rẩy hô to:” Hảo hán tha mạng, muốn bạc chúng ta cho ngươi, không cần thiết làm bị thương người!”
Vừa hô xong, liền bị người chặn miệng, nức nở kêu không ra tiếng.
Lúc ba người thất kinh, bỗng dưng thấy bên trong phòng đi ra một người, cầm theo đèn thủy tinh, một bộ sa bào màu bạc nhạt phối vời giày đen, không nhanh không chậm bước đi thong thả.
Đến trước mặt nhìn rõ bộ dáng, đúng là Vệ Cẩm Chi.
Người Vệ gia trừng to mắt, hắn phát điên rồi phải không! Lại trói tổ mẫu và cha mẹ ruột của mình!
Vệ Cẩm Chi thấy trên mặt bọn họ là vẻ mặt rất khả nghị, chợt cảm thấy phiền chán, để đèn xuống, lùi về sau hai bước,đứng thấy mệt mỏi,phất tay cho người ta mang lên ghế dựa lê hoa màu đỏ ngồi xuống.
Vệ Cẩm Chi gật đầu, hai tay đan xen đặt trên gối, ánh mắt nhẹ nhàng, từ trên mặt ba người từng cái đảo quá.
“Tổ mẫu vạn an, phụ thân mẫu thân vạn an.”
Thanh thanh đạm đạm thăm hỏi một câu, trong giọng nói không có nửa chuyện phập phồng, giống như bắt chuyện với người xa lạ, bình tĩnh ngoài dự đoán.
Vệ lão phu nhân giãy giụa, đá dưới chiếc ghế, biểu hiện sự tức giận của mình.
Vệ Cẩm Chi nhẹ nhíu mày, ngón tay thon dài gật phía trước, ngay sau hôm đó lại có người chiếu theo phân phó của hắn, cột chân Vệ lão phu nhân lên.
Ba người nức nở âm thanh nghẹn ngào không ngừng. Vệ Cẩm Chi nghe được không kiên nhẫn, nhẹ phù một tiếng, giọng nói lộ ra khí lạnh.
Trong phòng an tĩnh lại,Vệ Cẩm Chi giản mi tâm, ánh mắt lườm nhìn về cừa sổ giấy, xuyên qua khe hở, trông thấy ngoài cửa sổ đối diện một cây tùng bách, cành lá bị gió thổi rung lắc đông tây, nhưng vẫn sừng sững đứng không ngã.
“Trước bí mật lừa dối, ta với các ngươi thương lượng, muốn lấy nữ nhi Điêu gia phố Bình Hòa trong ngõ hẻm phía tây. Nàng tuổi gần 16, nếu như chờ ta xong việc trở về, sợ sớm đã gã người khác.
Trong nhà phái người đi tìm hiểu, trở về cũng nói nữ hài Điêu gia ngày thường đẹp mắt, có thể lấy tất nhiên là không thể tốt hơn. Đại hôn ngày đó, ta bởi vì đi rất gấp, ngay cả mặt nàng đều chưa từng thấy qua, phó thác nàng cho các ngươi, trông mong các ngươi có thể trông nàng thât là tốt.”
Thanh âm của hắn không nóng không lạnh, quay đầu, một đôi mắt đen thâm sâu không thấy đáy.
“Chuyện phóng hỏa, ta đã biết, các ngươi không cần che giấu nữa.”
Ba người sợ hãi,hai mặt nhìn nhau.
Vệ Cẩm Chi không nìn bọn họ, chậm rãi nói:” Chuyện cho tới bây giờ, còn vãn hồi gì nữa. Ta đã cưới Diệu thị, liền muốn tìm nàng trở về, không thể thiếu người trong nhà phối hợp.’’
Khóe miệng của hắn trung xuống, mặt mày nhấp nháy ánh sáng, lời nói xoay chuyển, them vài phần sắc bén:’’Sau này không cần thiết phải hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi nuôi ta mấy năm nay, năng lực của ta, các ngươi biết rõ.’’
Hắn liên tục vê tay, Vệ lão phu nhân rõ ràng tính nết đứa cháu này nhất, vừa nhìn hắn như vậy, liền biết là tức giận. Duỗi cái cổ, kiêu ngạo vừa rồi đều không có.
Vlg qua đời trước, đem một dám tử sĩ bồi dưỡng đưa hết cho Vệ Cẩm Chi, hắn bản tính thông tuệ, xử sự cùng người bên ngoài bất đồng, chỉ vài năm đã nắm giữ toàn bộ mạch máu Vệ gia.
Nói cho cùng, không có Vệ Cẩm Chi, tất cả hoạt động của Vệ gia cũng chỉ là khoa tay múa chân, không thành việc lơn được. Nếu muốn có tiền đồ sáng lạng, còn phải dựa vào đứa cháu này.
Vệ Cẩm Chi đứng dậy, đi đến phía dưới cửa sổ, hai ngón tay một lần nữa nâng lên song cửa sắp bị gió thổi mở ra.
Vệ lão phu nhân đột nhiên có chút sợ hãi. Đứa cháu này từ nhỏ tính tình cổ quái, trước kia khi cao hứng có thế cùng người nói ba ngày ba đêm, lúc mất hứng, có thể buông bực một tháng không lên tiếng.
Tính tình hắn như vậy, lại cứ có mới nới cũ, người bên cạnh hầu hạ đổi liên tục, chưa bao giờ thân cận ai.
Vệ lão phu nhân nhớ lại Tử Thụ trước kia, Tử Thụ là người duy nhất ở bên cạnh Vệ Cẩm Chi đủ nửa năm, đơn giản là không cẩn thận làm gãy một gôc hoa quỳnh hắn nuôi dưỡng, liền bị kéo xuống loạn côn đánh chết.
Ngẫm lại cũng làm cho lòng người rét lạnh. Vệ lão phu nhân nhấc mí mắt, nhìn thân ảnh của hắn, Vệ Cẩm Chi bước nhanh đến trước mặt bà, hai người đối mặt nhau, ánh mắt của hắn lạnh lẽo thấu xương, Vệ lão phu nhân vội dời ánh mắt sang bên cạnh.
Vốn tưởng rằng Diêu thị chẳng qua là hắn nhất thời cao hứng cưới vào cửa, lại không nghĩ bà đã đoán sai. Vì cảnh cáo, hắn lại ra tay hủy đi hôn sự mà Vệ gia tram phương ngàn kế muốn trèo lên.
Người như vậy, khởi xướng là hung ác, là lục thân bất nhận. Vệ Cẩm Chi xoay người lại, đi ra ngoài phòng, vứt bỏ một câu:’’Nơi đây thanh tịnh, có thể làm cho người tĩnh tâm, nghỉ ngơi một hai canh giờ, có thể sẽ nghĩ hiểu.’’
Khép cửa lại, sai người ở ngoài phòng trông coi, đốt hương, dặn dò hai canh giờ sau lại thả người.
Người Vệ gia bị trói cực kỳ chặt chẽ, ngồi ở trên ghế đổi không được tư thế, đợi hai canh giờ sau, cả người tê dại, từng bước một đi trở xuống núi, mạng cơ hồ đi hơn phân nửa.
Vệ nhị nãi nãi khóc lớn, bà chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Vệ Cẩm Chi như vậy, đồ bất hiếu, vì nữ nhân, lại giam cha nương ruột và tổ mẫu mình.
Vệ nhị lão gia không có quyền lên tiếng, xưa nay ông đều nghe lời Vệ lão phu nhân, Vệ lão phu nhân mắng, ông liền mắng theo, Vệ lão phu nhân sợ, ông liền sợ theo, dù sao chỉ sống dựa vào sắc mặt Vệ lão phu nhân.
Vệ lão phu nhân nằm ở trên giường, eo già không dậy nổi, nện vào thanh giường, vừa tức vừa giận, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể chịu đựng.
Cách một ngày, Thẩm Mậu sai người tới lấy thiếp canh của  Vệ Linh, Liên Thế Tử rất cao hứng, nhà bọn họ không có thực quyền gì, có chút tầm mắt đều không thích phản ứng đến nhà bọn họ. Hậu viện của hắn người tuy nhiều, tuy nhiên đều là thân phận hèn mọn, ngay cả lấy chính thất cũng chỉ là nữ nhi tướng quân tứ phẩm, không bản lĩnh. Mặc dù nghe nói trưởng nữ Vệ gia không xinh đẹp nhưng tốt xấu gì cũng là nhi nữ thế gia, làm tiểu thiếp hắn, chống đỡ mặt mũi môn hộ, cũng dư xài rồi. Tuyển định thời gian, tùy ý liền muốn cưới vợ.
Thẩm Mậu mới từ trên tràng cưỡi ngựa bắn cung trở về, một thân mồ hôi đầm đìa, vừa muốn trở về phòng thay y phục thường, chợt thấy Vệ Cẩm Chi đang đi tới.
Nhớ tới lời đồn thịnh kinh, lúc này đi qua ôm vai hắn, tùy tiện hỏi: “Ai, tay thay ngươi tác hợp cuộc hôn nhân này, người bên ngoài đều cho là ta oán hận Vệ gia đến cực điểm. đã đoạn tiền đồ tốt của nữ nhi nhà họ, đưa nàng nhảy hố lửa. Làm sao ngươi nhẫn tâm như vậy, đây chính là người trong nhà ngươi đó.
Vệ Cẩm Chi mặt không đổi sắc, đẩy tay của hắn ra, trên tay hắn có vết mồ hôi, Vệ Cẩm Chi rút tay về, ghét bỏ lấy khan ra lau hai cái.
Thẩm Mậu đi theo hắn vào nhà, líu lo truy vấn.
Vệ Cẩm Chi lột ngoại bào vừa rồi bị hắn đụng vào dính mồ hôi, mặc trung y, cầm quyển sách đặt ở trên gối lật xem, ngoài miệng đáp một câu : “ Đã làm sai chuyện, phải trả giá thật nhiều, ta tất nhiên có đạo lý của ta, ngươi mặc kệ đi “
Thẩm Mậu mệt mỏi không lên tiếng, trong long thầm mắng: tiểu tử này nóng giận thật lớn, hôm khác tìm biện pháp trị hắn.
Trong cung đưa Tiểu Thập Tam đi, cung nữ thái giám đi theo xếp thành đôi, hối hả đứng hết một viện con.
Minh Nghi ngẩng đầu hỏi Hòa Sinh, chỉ vào Tiểu Thập Tam ỷ lại trong ngực Thẩm Hạo hỏi: “Những người ngoài phòng kia đều là đến hầu hạ hắn sao?”
Hòa Sinh sờ đầu nàng, :Tiểu Minh Nghi cũng có người hầu hạ nha, không cần hâm mộ người bên ngoài, tỷ tỷ tự mình chải đầu cho ngươi, được không?”
Minh Nghi cao hứng gật đầu.Hòa Sinh mang theo nàng đi tới bàn trang điểm, sau lưng Thẩm Hạo theo kịp, Tiểu Thập Tam vội vàng ôm chân của hắn, một nữa người kéo trên mặt đất.
Thẩm Hạo không có cách nào khác, hạ thấp eo muốn đẩy tay của hắn ra, lại bị níu càng chặt hơn. Rơi vào đường cùng, đành phải ôm lấy hắn.
Minh Nghi đoan đoan chánh chánh ngồi, xõa tóc ra, nhìn về phía gương đồng, sau lưng Hòa Sinh tỉ mỉ chải đầu cho nàng, lực đạo nhẹ vô cùng ôn nhu.
Hôm nay vốn Cảnh Trữ vương phi cũng đi theo tới, đã ngồi một hồi, vội vàng cùng cảnh Trữ vương gia đi mã tràng, thả người liền đi.
Nàng tính tình tiêu sái, mặt ngoài không dễ cùng người thân cận, sau khi quan hệ quen thuộc, liền lộ ra một mặt tính cách thuận theo. Tất nhiên sau lần mã tràng laanf trước, nàng thường xuyên mời Hòa Sinh qua phủ chơi đùa, hai ba lần, nên cũng không lại giữ lễ tiết.
Minh Nghi cũng vui vẻ cùng Hòa Sinh, bên cạnh Thẩm Hạo hỏi: “Ngươi chơi tới khi nào, ta gọi người tới đón ngươi”
Luận bối phận, Minh Nghi nên gọi Thẩm Hạo một tiếng “Đường ca”, chu môi gọi, cảm thấy đường ca này lạnh mặt, thoạt nhìn dáng vẻ không vui vẻ một chút nào, mở miệng đáp : “Buổi tối ta muốn cùng tỷ tỷ cùng một chỗ ngủ, ngày mai trở về”.
Tiểu Thập Tam phụ họa,’’Buổi tối ta muốn ngủ với nhị ca!’’
Giọng Thẩm Hạo trầm xuống, ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt:’’Không được, buổi tối ta có việc muốn làm với tỷ tỷ ngươi, các ngươi sau khi ăn trưa trở về đi.’’ Hắn hôm nay hưu mộc, thật vất vả được nửa ngày rảnh rỗi, tự nhiên muốn ở cùng một chỗ với Hòa Sinh, không muốn bị người khác phá hủy bầu không khí.
Minh Nghi le le lưỡi, kéo tay áo Hòa Sinh hỏi:’’Tỷ tỷ, đường ca là gì của ngươi, sao lão lại trông coi ngươi?’’
Thẩm Hạo khẽ giật mình, vừa muốn đáp, nghe thấy Hòa Sinh mở miệng:’’Hắn là người ta muốn gả, quản ta là bởi vì hắn quan tâm ta, sau này ngươi gả cho người, cũng có thể như vậy đấy.’’
Trong lòng Thẩm Hạo ngòn ngọt, dịch chiếc ghế ngỗi xuống, tùy ý Tiểu Thập Tam ở trên đùi lắc lư.
Minh Nghi đồng ngôn vô kị, vỗ tay nói:’’Cũng giống như cha mẹ ta, khó trách các ngươi ở cùng nhau, thì ra đường ca là người trong lòng tỷ tỷ:’’
Thẩm Hạo lườm mắt nhìn, trông thấy động tác dưới tay nàng, giống như đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng là không có trả lời Minh Nghi.
Ba chữ người trong lòng làm khó nàng. Thẩm Hạo che vẻ ảm đạm trong mắt, vươn tay bóp khuôn mặt béo của Tiểu Thập Tam.
Minh Nghi ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ quơ chân, ánh mắt xéo qua thấy tay trắng nõn như ngọc của Hòa Sinh, tay thon dài xinh đẹp, nhọn nhọn có tư thế, ngày thường thật sự đẹp mắt. cúi đầu nhìn tay của mình, thịt ục ịch tựa như một cục thịt, căn bản không thể so sánh.
Quay mặt lại nhìn Hòa Sinh một cái, lại ngó ngó Thẩm Hạo, hé miệng gật đầu,’’Hai người các ngươi sau này sinh ra hài tử, nhất định đặc biệt xinh đẹp.’
Nàng ra vẻ thâm trầm, dáng vẻ bà cụ non, Hòa Sinh bị chọc cười, đôi mắt đảo qua Thẩm Hạo, thấy hắn hiê,s khi mà khóe miệng ngậm cười.
Minh Nghi kéo Hòa Sinh ngồi xuống, cầm lấy lược bí, nhét vào trong tay Thẩm Hạo, có bài bản hẳn hoi mà chỉ huy:’’Nương ta muốn chải đầu, đều là cha ta làm, các ngươi là phu thê, nên ngươi phải làm rồi.’’
Hòa Sinh nghe vậy muốn đứng dậy, điểm cái trán Minh Nghi:’’Tiểu bướng bỉnh, xưa nau đều là chuyện nữa nhân làm, sao có thể để nam nhân làm.’’
Thẩm Hạo khẽ gỡ thân thể Tiểu Thập Tam đang bám dính vào, nhận lược bí, thấp giọng ở bên tai nàng cười nói:’’Minh Nghi nói cũng đúng, chúng ta là phu thê, ta làm là đúng rồi.’’
Còn không phải phu thê mà, Hòa Sinh bĩu môi trách móc một câu, trên mặt phiếm hồng.
Đi tram châu ngọc, một đầu đen xõa trên lưng, vuốt một cái, vừa mịn vừa mềm, đen nhánh sáng bóng như tơ lụa. Đều nói đầu tóc người, có thể lộ ra tính tình. Người hấp tấp thô cứng, phần lớn tính tình nóng nảy dễ dàng hấp tấp, người mền mại mịn nhẵn trơn bóng, thì giống như một loại nước ấm.
A Sinh của hắn, giống nước trong khe suối trong núi, yên tĩnh không lạnh không nóng, không mạnh mẽ, lại có thể dùng tính nết nhu hòa, từng điểm một chảy tới đáy lòng, đợi lấy lại tinh thần, toàn thân cao thấp mỗi tấc da thịt đều trở thành tù binh của nàng.
Hắn chải từng cái, sợ kéo đau nàng, mấy giây liền dừng lại hỏi một lần:’’Có đau hay không’’, tóc của nàng rất xuôi, cơ bản không có mấy chỗ vướng tóc chải không ra, lược bí vừa đụng, liền chải tóc đến cùng, làm sao đau được.
Tiểu Thập Tam nhao nhao đi đến, Minh Nghi một chút chế trụ hắn, ngôn từ chính nghĩa dạy bảo:’’Tiểu hải tử, phải hiểu chuyện, đại nhân làm việc, không nên quấy rầy’’;.
Tiểu Thập Tam không cam lòng, giương hai mắt đẫm lệ khóc nức nở, Minh Nghi nhíu mày, hai tay ôm chặt hắn,’’Không cho phép khóc! Nam tử hán đại trượng phu, rơi nước mắt cái gì!’’
Ngữ khí nàng hơi hung ác, dọa sợ Tiểu Thập Tam, Tiểu Thập Tam trong lúc nhất thời lại đã quên khóc, ngơ ngác nhìn nàng, lúng túng một câu:’’…Tỷ tỷ… Hung hăng….’’
Đánh bàn tay cho quả táo, Minh Nghi từ trong túi quần lục lọi ra dây hoa, dịu giọng dỗ dành hắn:’’Dạy ngươi chơi cái này được không?’’
Tiểu Thập Tam gật đầu.
Chải đầu xong, Thẩm Hạo dắt Hòa Sinh đứng dậy, thả chậm bước chân đi một vòng quanh người nàng, đối với tay nghề lần đầu tiên của mình rất là hài lòng.
Nàn với tay lấy cây trâm trong búi tóc nhưng bị hắn ngăn lại, ngẩng khuôn mặt lên, trông thấy hăn cong miệng cười, ngón tay với đến, vén tóc xõa trên trán nàng qua sau tai,’’Hôm nay cũng không cần đi ra ngoài, cứ hất lên như vậy đi, ta thích lắm.’’
Sau khi đi hai bước, nhìn nàng mặc áo ngoài so với vũ sa chế thành, tay áo rộng rủ xuống tới đất. trên váy áo in tuyết, cùng màu đen vảy mực tương xứng, lộ ra vẻ ngây thơ như cún khí chất sạch thuần, vào lúc ngước mắt cười là câu mất hồn người.
Minh Nghi liếc mắt nhìn, thấy nhị đường ca ngày bình thường ăn nói có ý tứ, lại cười vui vẻ đến như vậy, vỗ tay gọi Tiểu Thập Tam, reo lên:’’Ngươi xem, đường ca ngu si!’’.
Tiểu Thập Tam theo lời nàng hô to:’’Ngây dại ngu si!’’
Thẩm Hạo không để ý tới, chăm chú nhìn mỹ nhân trước mắt, không nỡ trêu chọc, ước gì có thể nhìn nhiều vài lần, khắc lên mí mắ, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy mới tốt.
Giờ ngọ ăn cơm xong, buổi chiều cùng chơi nhảy dây, lật hoa dây thừng, trong lúc Tiểu Thập Tam nhao nhao muốn học chữ, liền bày bút mực.
Tiểu hài tử ba tuổi, ngay cả cán bút cũng không biết nắm, lại cứ hiếu động cực kỳ, tay dính mực, trên người trên mặt đều là dính màu đen, còn vẩy mực lên mặt người bên ngoài.
Gần hoàng hôn, hai tiểu tổ tông đầu tiên là đổ thừa, khuyên can mãi rốt cuộc chịu đi rồi, Thẩm Hạo thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy một ngày này đi qua, so với hành quân đánh giặc còn mệt mỏi hơn.
Cầm gối đầu bảo Hòa Sinh dựa vào, tự mình cúi người gối lên chân nàng nằm xuống, than thở,’’Thì ra mang hài tử vất vả như vậy, trong phủ phải thêm tiền vú em thêm tiền tiêu vặt hàng tháng.’’
Hòa Sinh cúi đầu, trông thấy hắn nhắm mắt rồi, đúng là mệt mỏi lắm rồi. Mở miệng nói:’’Tiểu hài tử đều như vậy, cãi nhau mới có sức sống.’’
Thẩm Hạo kéo tay nàng, dặt lên huyệt thái dương bên cạnh, cầu nàng xoa bóp, nói:’’Ta khi còn bé không như vậy.’’ Đột nhiên hỏi:’’Còn nàng, khi còn bé thích làm ầm ĩ sao?’’
Hòa Sinh nói:’’Rất tinh nghịch, mỗi ngày lăn trong bùn đất, có đôi khi còn dẫn tam đệ leo cây lấy trứng chom, nếu như huynh thấy, khẳng định ngại phiền.’’
Thẩm Hạo ấn tay nàng, chuyển sang bên miệng, hôn mu bàn tay nàng một chút, nói: "Ước gì nàng tinh nghịch ở trước mặt ta, vô luận bộ dáng gì, chỉ cần là nàng, ta liền thích."Chân của nàng mềm mại, sáp đến gần, u hương trên người nữ nhi nhẹ nhàng bay vào trong mũi. Thẩm Hạo nhào lên thân thể của nàng, bay qua khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ, cách quần lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy được tiểu khố vân nguyệt đến gối.Cả người khô nóng, vội vàng dời lực chú ý ra ngoài, "Ta phái người đi đón người nhà của nàng, ngày mai chúng ta đi săn bắn mùa thu, tính toán toán thời gian, săn bắn mùa thu trở về vừa vặn có thể gặp bọn họ."

ĐỘC SỦNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ