"Ta không đồng ý!" Thanh âm cả người Hạ Trường Khanh đều thay đổi, mặt đầy tức giận nhìn Hiên Viên Công Duẫn.
"Cha." Hạ Khô Thảo kéo kéo tay áo của Hạ Trường Khanh, Hạ Trường Khanh bây giờ một bộ dạng muốn ăn thịt người, thật làm người khác khiếp đảm.
"Ta nuôi lớn ngươi như vậy, bây giờ ngươi lại thọc tay ra ngoài a." Hạ Trường Khanh véo mặt Hạ Khô Thảo, không phải đùa giỡn như trước kia, mà là dùng sức nha, nhìn trong mắt Hạ Khô Thảo xuất hiện hơi nước y mới buông ra, "Bây giờ ngươi còn nhỏ, không cần nghe loạn người ta nói bậy." Xoa xoa gò má hơi hồng của Hạ Khô Thảo, "Luôn có người thích dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp ngươi, ngươi bị lừa rồi phải làm sao? Nghe lời cha, có biết không?"
Hạ Khô Thảo gật nhẹ đầu, gò má truyền tới nhiệt cảm bây giờ biết Hạ Trương Khanh dùng bao nhiêu lực tay, đến bây giờ y vẫn còn thấy đau.
"Cha ngươi vẫn chưa đồng ý sao?" Hiên Viên Công Duẫn nhìn vệt đỏ trên mặt Hạ Khô Thảo, còn nghĩ là bị đánh, cọ cọ phần má bên phải qua, Hạ Trường Khanh vậy mà ra tay cũng thật là nặng, ngay cả dược cũng không xoa một chút.
Hiên Viên Công Duẫn trách lầm Hạ Trường Khanh rồi, không phải Hạ Trường Khanh không xoa dược cho Hạ Khô Thảo, mà loại dược làm tan sưng này Hạ Khô Thảo có rất nhiều, y cho rằng Hạ Khô Thảo lúc về phòng sẽ tự mình xoa dược, nào nghĩ đến Hạ Khô Thảo cứ như vậy để mặt mình sưng đỏ, thẳng tới khi gặp Hiên Viên Công Duẫn bị hắn nhìn thấy.
Hơi lạnh của dược cao như kim châm mang đến cảm giác mát mẻ trên gò má, Hạ Khô Thảo híp cả mắt lại, hưởng thụ loại cảm giác này. Nhìn Hạ Khô Thảo lúc này như con mèo nhỏ, Hiên Viên Công Duẫn cười cắn nhẹ lên chóp mũi của y.
"Ngươi cắn làm gì?" Hạ Khô Thảo mở mắt ra sờ mũi mình.
"Thật muốn ăn ngươi." Hiên Viên Công Duẫn liếm liếm chóp mũi Hạ Khô Thảo, sau đó chuyển dần xuống hàm trụ đôi môi ửng đỏ, dây dưa thật lâu, mới buông ra.
Hạ Khô Thảo thở hổn hẻn dựa vào người Hiên Viên Công Duẫn, "Ta còn chưa mười tám tuổi!" Mặc dù tuổi tác bên trong rất lớn, nhưng dựa theo thế giới này, y vẫn còn là trẻ vị thành niên nha.
"Cũng sắp rồi, không phải sao?" Hiên Viên Công Duẫn ôm Hạ Khô Thảo thật chặt vào trong ngực, "Sau này có thể mang người đi nhiều nơi ở bên ngoài."
"Ngươi không quản Hiên Viên thành sao?" Dù sao tương lai trở thành người đứng đầu một thành, sao có thể tùy tiện đi như vậy, thật không có trách nhiệm.
"Có Thiên Hữu rồi, huống chi phụ thân của ta không muốn sớm như vậy giao Hiên Viên thành cho ta, ở nhà ta trừ quản lí ám vệ, thì không có chuyện gì làm." Đây là hắn nói thật, để Hạ Khô Thảo biết, Hiên Viên Công Duẫn giống như một con sâu gạo.
Hạ Khô Thảo đẩy Hiên Viên Công Duẫn ra, "Đúng rồi, có chuyện còn chưa kịp nói với ngươi?" Hạ Khô Thảo đem chuyện lúc trước y và Kỳ Quân gặp một người ở khách điếm dường như cũng chuyển kiếp đến cho Hiên Viên Công Duẫn nghe, dù sao nữ nhân trước mắt là địch hay bạn còn chưa rõ ràng, nếu như cùng loại như Hướng Huyên Huyên há chẳng phải mọi chuyện lại rối tung lên sao.
YOU ARE READING
Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính
RandomTên truyện: Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính. Tác giả: Mặc Mẫn Kỳ Miêu. Thể loại: Hoán đổi linh hồn, ông trời tác duyên, ngọt văn, xuyên qua thời không (xuyên thư). Nhân vật chính: Hạ Khô Thảo x Hiên Viên...