Hiên Viên Công Duẫn đột nhiên mở mắt ra, hắn nằm mơ, mơ thấy thời điểm thiếu niên tóc trắng kia giúp hắn nhận một chưởng của địch nhân rồi rơi xuống vách núi. Mái tóc dài màu trắng bay lượn trên không trung, người luôn cao quý kiêu ngạo như y lúc đó chỉ mặc một bố y rách nát, trên mặt còn có một số vết máu, cánh tay mảnh khảnh thì buộc một cái băng thấm máu. Hắn biết, vết thương đó là do đệ đệ hắn làm, bởi vì chỉ có máu của y mới có thể giải độc cho Cơ Ảnh Nguyệt, nhưng hắn vẫn cho phép đệ đệ mình làm chuyện này.
"Hạ Khô Thảo." Hiên Viên Công Duẫn sờ soạng cái gối bên cạnh một chút, không có! Cái túi thơm vẫn luôn đặt bên cạnh cư nhiên lại không thấy, đó là vật mà Hạ Khô Thảo đã làm cho hắn trước đây.
Lúc Hạ Khô Thảo chết rồi, hắn mới phát hiện, thì ra mình lại có thể nhớ đến đối phương.
Mỗi buổi tối đều phải nằm lên chiếc gối có túi thơm thì hắn mới có thể ngủ được, hiện tại thì thế nào, túi thơm cư nhiên không thấy!
"Người đâu!" Hiên Viên Công Duẫn hô to một tiếng, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, không sai, chính là tiếng nói, âm thanh khàn khàn này tuyệt đối không phải là của hắn.
Trong phòng được trang trí có chút tương tự so với gian phòng trước kia của hắn, nhưng lại có rất nhiều chỗ bất đồng. Lúc hắn nhớ lại thì phát hiện trong phòng đã không còn công cụ làm thuốc của Hạ Khô Thảo.
Hiên Viên Công Duẫn bước tới trước bàn trang điểm, trong gương là một thiếu niên ước chừng khoảng 12 tuổi, dáng người kiên cường, tuy rằng khuôn mặt hơi non nớt nhưng có thể nhìn ra sau này sẽ là một người vô cùng có mị lực.
"Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?" Ngoài cửa truyền tới một giọng nói yếu ớt, giống như sợ rằng sẽ quấy rối đến người trong phòng nên cố ý giảm thấp âm lượng xuống.
"Lui xuống đi, chỉ là nằm ác mộng thôi." Hiên Viên Công Duẫn nói rằng.
"Vâng." Người ngoài cửa đáp một tiếng liền rời đi.
Hiên Viên Công Duẫn xoa xoa huyệt thái dương, hắn cư nhiên lại trở về thời điểm bản thân mình mới 12 tuổi.
Nhớ lại khi đó chính là lần đầu tiên hắn đi tới Thần Y Cốc để tìm thuốc cho mẫu thân, thần y Hạ Trường Khanh nói hắn phải dùng một nửa máu của mình để đổi lấy thuốc, bản thân hắn cũng suýt chút nữa là chết ở Thần Y Cốc.
Trong đoạn thời gian đó luôn có một đứa trẻ tóc bạc lén lút đến vấn an hắn, mà đứa trẻ kia chính là Hạ Khô Thảo, khi đó hắn căn bản không biết máu của mình đã cứu y.
Đại khái là Hạ Khô Thảo rất cảm tạ vị ân nhân cứu mạng kia nên mỗi ngày đều quấn quít lấy hắn, mà Hiên Viên Công Duẫn cũng rất thích đứa nhỏ mềm mại này.
Thế nhưng thật đáng tiếc, sau khi hắn gặp được Cơ Ảnh Nguyệt liền nhất kiến chung tình với nàng.
Năm ấy khi hắn trở thành thành chủ thì bị trúng xuân dược, trong lúc vô tình lại được Hạ Khô Thảo cứu, đồng thời xảy ra quan hệ với đối phương.
Khi đó Hạ Khô Thảo chỉ mới 16 tuổi, mà Hiên Viên Công Duẫn thì vẫn luôn cho rằng Hạ Khô Thảo cố ý.
Vì phụ trách nên hai người mới thành thân, sau này hắn vẫn lạnh nhạt với y.
YOU ARE READING
Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính
CasualeTên truyện: Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính. Tác giả: Mặc Mẫn Kỳ Miêu. Thể loại: Hoán đổi linh hồn, ông trời tác duyên, ngọt văn, xuyên qua thời không (xuyên thư). Nhân vật chính: Hạ Khô Thảo x Hiên Viên...