Cảm giác lúc này giống như đang nằm mộng vậy, Hiên Viên Công Duẫn không biết hình dung cảm giác hiện tại như thế nào, người mình thích nhất đang ở cạnh mình cẩn thận chăm sóc mình, thật sự cứ như đang nằm mơ.
"Này! Ngươi động cái gì!" Hạ Khô Thảo thấy Hiên Viên Công Duẫn sau khi tỉnh lại đang chuẩn bị đứng lên, một phen đem người ấn trở về.
"Thật ra cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, hẳn không có vấn đề gì đi." Hiên Viên Công Duẫn cười nói.
"Vết thương nhỏ cũng phải an tâm dưỡng." Lúc này đang ở rừng núi hoang vắng, căn bản không có nơi để ở, về mặt dược liệu cũng không có nhiều, hắn vẫn còn phải chữa trị vết thương, nếu còn tiếp tục như vậy, áo ngoài của Hiên Viên Công Duẫn sẽ bị lấy ra toàn bộ đẻ băng bó vết thương, hiện tại quan trọng nhất là tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi, ví dụ như là sơn động..., ít nhất sáng sớm ngày thứ hai thức dậy cũng sẽ không bị sương sớm làm ướt.
Hạ Khô Thảo vốn đang đứng ở bên bờ hồ, chờ con cá bơi tới, ngân châm trên người cũng không có nhiều, lại chẳng biết có thành công hay không, đến khi chuẩn bị sẵn sàng thì đem ngân châm nắm trong tay bắn vào trong nước, sau đó không thấy có phản ứng gì, rầm một tiếng nước chảy vang lên, Hạ Khảo nhìn qua, Hiên Viên Công Duẫn đã thức dậy, đang cầm trong tay nửa đoạn cây dài kéo cao ống quần, trên nhánh cây còn có một cái đuôi cá lớn đang nhúc nhích, quả nhiên làm người bình thường tức chết mà.
"Phương pháp của ngươi căn bản không dùng được." Hiên Viên Công Duẫn giơ giơ con cá trong tay lên.
Hạ Khô Thảo ném một viên đá đi qua động lên người Hiên Viên Công Duẫn, "Không phải nói ngươi không được tùy tiện động à!?"
"Ta chỉ bị một vết thương nhỏ, cũng không chết người, phong hàn đã tốt lên, ngươi lo lắng cái gì?" Hiên Viên Công Duẫn mang người vào bờ, "Thân thể của ngươi nhược hơn so với ta, thế mà chẳng đem mình chăm sóc tốt một chút."
"Hừ!" Hạ Khô Thảo sẽ không cảm kích đâu, trên bờ đã dấy lên một đống lửa, Hiên Viên Công Duẫn đem cá rửa sạch sẽ đặt trên lửa chậm rãi nướng, bây giờ là thời khắc khẩn cấp, không có dầu muối, chỉ có thể làm tàm tạm như thế.
Đại khái con cá trong hồ cũng sống quá an nhàn rồi, trên người chứa một tầng lớp mỡ dày, trong lúc nướng lại phát ra tiếng chi chi, còn mang mùi thơm độc nhất, một chút cũng không tanh, Hạ Khô Thảo từ ngày hôm qua đã chưa ăn cái gì, lúc này nghe mùi thơm bụng đã cô cô kêu lên.
Hiên Viên Công Duẫn trầm giọng cười vài tiếng, đem cá nướng lật lại, "Con cá này phải từ từ nướng , bên ngoài nướng cháy bên trong mới mềm mại thơm ngon, coi như không có dầu muối cũng tự mình phát ra hương thơm, ăn liền cảm nhận được cổ phong vị khác."
Hạ Khô Thảo âm thầm nuốt nước miếng, tiếp tục liếc nhìn cá nướng thơm ngào ngạt kia, đỏ mặt nói: "Ta đói bụng."
"Đừng nóng vội, chờ một chút nữa đi." Hiên Viên Công Duẫn không muốn Hạ Khô Thảo ăn những thứ chưa nấu chín, bàn tay cũng trở nên làm nghiêm túc cẩn thận, đợi đến lúc con cá lớn này hoàn toàn nướng chín mới đưa cho y, "Chú ý xương một chút, còn có đừng làm phỏng chính mình."
YOU ARE READING
Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính
CasualeTên truyện: Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính. Tác giả: Mặc Mẫn Kỳ Miêu. Thể loại: Hoán đổi linh hồn, ông trời tác duyên, ngọt văn, xuyên qua thời không (xuyên thư). Nhân vật chính: Hạ Khô Thảo x Hiên Viên...