Xoáy

46 0 0
                                    

Author: biqi



Parings: Yulsic.



Summary: cùng cực của thương đau...cùng cực



Rating: K+





I.

Như thường lệ, khi màu đen của bóng đêm bao phủ tất cả, cuốn lấy cả không gian xung quanh nó, người ta sẽ lại nhìn thấy vị nữ chủ nhân ngồi biệt thự trắng kéo một chiếc ghế gỗ đến trước cửa sổ, đoạn lặng lẽ ngồi xuống.



Rất lâu sau đó lại âm vang một tiếng thở dài. Rất khẽ, tan nhanh vào trong thinh không.



Đã biết trước kết cục, đáng lẽ ra là không nên mong chờ, ấy vậy mà còn trông đợi vào điều gì mà suốt hơn nửa năm nay để cậu vẫn giữ nguyên thói quen ngồi đây vào mỗi tối thế này?



Con người này chính xác là đang tự nhuyễn hoặc bản thân vào cái suy nghĩ viễn vông nhất thời đại là cô sẽ trở về, cô sẽ mở cánh cửa kia ra rồi sẽ sà vào lòng cậu thủ thỉ cho bằng hết những bực dọc trong ngày. Sẽ ăn một cách ngon lành nhất những món ăn mà cậu đã nấu sẵn, sẽ cuộn tròn vào chiếc chăn ấm ngủ cho quên bằng sạch những áp lực trong ngày. Cánh cửa vô hồn vẫn im lìm đến lạnh lùng, ừ thì là ảo mộng do cậu tự nhuyễn hoặc nhưng chí ít đến một lúc nào đó ảo cũng nên biến thành thực đi chứ.



Bất giác, trong nỗi nhớ miên man cậu vô thức để bản thân bật khóc.



Nước ngập tràn hốc mắt, cảm thấy như trái tim như vỡ tung ra thành hàng ngàn mảnh. Cậu đau đớn đến nỗi chỉ muốn hét lên, nhưng lại vì quá đau đến nỗi khả năng lên tiếng lúc này bỗng chốc lại biến mất.



Tay vân vê không ngừng ly rượu trên tay, mắt cậu vẫn chăm chăm nhìn về một hướng vô định trên bức tường trắng nhạt nhoà kia.



Đột nhiên, tiêng vỡ nát chói tai vang lên trong không gian u tối, chứa đầy đau thương đó.



Điên cuồng. Phải, lúc này cậu chả khác nào một con dã thú điên loạn trong thứ cảm xúc dày vò đến cuốn xé tâm can.



- Điên thật rồi, rốt cuộc em là thứ ma dược gì khiến tôi thành ra thế này? Thà để tôi đau đớn thế này chứ em không hề muốn sống bên tôi đúng không?



Không gian yên lặng như thể nhạo báng những câu hỏi của cậu. Tiếng lòng bật ra thảm não mà vấn vương tuyệt vọng, như thể nó được phát ra từ thời khắc đen tối nhất của đêm đen.



- Là em không muốn tôi sống yên ổn từng ngày đúng không? Được. Vậy thì tôi sẽ kết thúc đi cái chuỗi ngày địa ngục này.



Máu chảy ra lênh láng khi mảnh kim loại liếm ngang qua cổ tay. Cậu thực muốn buông xuôi sự dày vò này lắm rồi.



Chợt, ánh mắt cậu mở to. Trí não lại như vừa được thông suốt.



Không được, cậu không thể chết. Cô Nếu không giờ phút trước đây cô đã chẳng để chúng suợt ngang qua cấm tử, để cậu tồn tại đến giờ phút này. Chả phải cậu chịu sự đau đớn nhiều đến thế này rồi sao? Cậu phải được hưởng sự hạnh phúc đáp trả lại nó chứ?



Chỉ nghĩ đến vậy, cậu lại vùng chạy rửa trôi cái chất lỏng đỏ thẫm bám lấy người cậu. Cậu nhất định phải sống để gặp cô, một người yếu đuối như cô không có cậu có thể sống nổi qua cái tuổi già, có thể tự lo cho bản thân mình tốt được hay sao?



Cơ mặt cậu co rúm lại, thình lình lại quay ngoắt mặt đi. Đau khổ dấy lên không ngừng nghỉ. Cậu vẫn đứng đó. Rất lâu. Nước hoà với máu rơi xuống mặt đá im lìm, nước đọng nơi khoé mắt lại chảy ngược vào tim. Mãi một lúc lâu sau khi sắc nâu quay trở lại trong đôi mắt đó, chợt nhận ra hình ảnh phản chiếu trong gương lại đầy vẻ cam chịu xen lẫn xót thương vô hình.



Lại thở dài.



Không vượt qua được cũng phải vượt qua...Cậu phải gặp lại cô. Nhất định là thế.



Rúc người thật sâu vào tấm nệm dày, cậu thấy mắt mình cay xè, trong lòng lại dợn lên một cảm xúc bỏng rát liếm sâu vào nội tâm khiến trái tim kiệt quệ.



Yêu một người chả phải là trao cho người đó quả tim mình để người ta định đoạt quyền sát sinh của nó hay sao?



Có lẽ bởi vậy mà cậu mới đau nhiều đến như thế, mới buốt giá đến nhường này. Cơn đau này lại ào ạt đến mức khiến cậu chỉ muốn nghẹt thở.



Cậu lại thấy thượng đế thực trêu ngươi, tại sao sinh ra con ngưòi có khối óc lại còn tạo ra quả tim, phải chi là nó chỉ để duy nhất một nhiệm vụ duy trì sự sống này thì tốt biết mấy. Đằng này lại can thiệp quá sâu vào suy nghĩ của trí não, đi ngược lại với nó khiến cậu luôn phải đắm chìm trong cái đau đớn tuyệt vọng như thế này.



Tại sao lại phải phức tạp như vậy? Tại sao lại không thể như một tờ giấy trắng? Sạch sẽ và không chút vướng bận? Tại sao phải níu kéo nhau ? Phải khiến cả hai đều rơi vào đau khổ trường kì? Vì sao phải chia ly? Phải sầu bi? Để rồi tương phùng trong địa ngục?



Tại sao phải khoét một lỗ hổng thật sâu, thật đau trong tim nhau thế này?



Trong thế giới rộng lớn này, tìm được một người khiến cho ta yêu đến mức dại khờ quên mất cả chính bản thân không phải là nhiều. Có những kẻ ngoài miệng cứ luôn la hét rằng rất yêu đối phương, yêu đến nỗi có thể hy sinh tất cả. Nhưng đến khi hỏi lại không hề trả lời lời được nó chính xác là loại cảm xúc gì. Âu cũng chỉ là một lời nói, một từ quá sức đơn giản. Đúng là viết ra, đọc ra không hề khó, cái khó là cảm nhận nó sâu sắc đến mức nào. E là đến mức này con số tự tin không đếm được quá đầu ngón tay.



Bởi lẽ từ yêu đó không thể gói gọn trong cái cảm xúc mơ hồ khi con tim lỗi nhịp, cảm giác hoan hỉ mờ nhạt khi nhìn thấy đối phương hay trong những cái nắm tay siết chặt, những cái hôn nồng nàn. Ừ thì có là yêu đó, song xúc cảm đó không thể mãnh liệt, càng không hề bền vững. Đến một mức hạn nào đó cũng sẽ dần dần nhạt phai đi đến một bến bờ khác.



Quả thật, vì sợ cái gọi là yêu đó của mình đem ra cân, đong, đo, đếm thực sẽ không đủ. Không đủ lớn để xoá nhoà chữ hận, không đủ lớn để chắc chắn không có bất kì một thương tổn nào khác và điều khó nhất không đủ lớn để kéo cô trở về bên mình.



Là tình cảm của cậu không đủ lớn hay do cô quá tuyệt tình?



Thế nhưng dù cho cái định nghĩa yêu thương có phức tạp đến nhường nào, cậu cũng không thể chối cãi được cảm xúc cậu dành cho cô không hề mờ nhạt một chút nào. Kể cả cậu một con người được rèn giũa bởi sự cay độc, sự tàn khốc của súng đạn không tim, đã từng tôn thờ chủ nghĩa thực tế, khinh khỉnh mỗi lần nhìn thấy những loại người quỵ luỵ vì tình. Ấy vậy mà cậu không thể ngờ rằng một tín đồ như cậu giờ đây lại không không ít lần đau đến tê dại mỗi khi đối mặt với thực tế tình yêu của chính mình.



Càng nghĩ cậu lại càng thấy buồn cười, ngày đó lúc còn trong hàng ngũ huấn luyện. Cô đã làm gì khiến cậu yêu đến mức này? Không. Không có gì cả. Ít nói, ngang ngược, lạnh lùng lại mang tính cách khó ưa nhiều lần đã khiến cậu muôn phần khó chịu. Ấy vậy mà nỗi khó chịu đó lại chả bằng lúc cậu thấy cô tay trong tay, ánh mắt đầy yêu thương với một người khác.



Phải chăng là cậu đã yêu cô từ lúc đó?



Không đúng.



Vậy thì do đâu?



- Kwon Yuri, đừng bao giờ ngừng yêu tôi, cậu phải để nó thấm sâu vào từng huyết mạch trong người cậu, muốn dứt ra cũng không được. Cậu nhớ rất rõ là mình đã bất ngờ thế nào, mừng rỡ thế nào khi từng câu chữ sắc lạnh phát ra nửa đe doạ nửa âu yếm kia rất gần bên tai cậu. Thời khắc đó cậu biết người mà cậu luôn ước ao tìm thấy cuối cùng đã xuất hiện. Mặc cho chưa bao giờ cậu để lộ bất cứ một cử chỉ, hành động nào là cậu yêu cô. Là chính bản thân cô tự cảm thấy được. Là cô quá tự tin? Hay do cậu quá sơ hở? Điều đó thực không quan trọng nữa. Bởi khao khát được ôm ấp, muốn được sự chở che, bảo vệ từ cậu lấp lánh trong đôi mắt cô. Và cậu biết trái tim cậu lúc đó hoàn toàn chấp nhận sự van nài trong ánh mắt đó.



Có lẽ là từ thời khắc đó.



À không. Chính là thời khắc đó.



Bởi nó quá trùng lặp với ước ao hoàn mĩ trong cậu.



Ước ao và khát khao, khi dung hoà lại với nhau, có thể tạo nên thứ tình yêu mà hiện thực đôi khi cho là không thể tồn tại.

[SERIES][ONESHOT] YulsicNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ