Những Ngày Mai Chạy Ngược

74 2 0
                                    


Author: Ceilis

Rating: K+

Category: General

Couple: YulSic

Note: Fic được viết theo bộ phim Regarding Henry


Những Ngày Mai Chy Ngược





_ _ _


Cái dáng nhỏ nhắn của nó như rút lại bé hơn giữa tiết trời tháng Một.

Máy sưởi đang bật. Ấm.

Ngọn lửa từ bếp tỏa đến. Ấm.

Nó nhìn chăm chăm vào tấm lưng quen thuộc phía trước, rồi chợt thấy lạnh. Nó muốn thứ gì đó ấm hơn nữa.

- Tránh ra đi cho người ta nấu cơm.

Yuri khẽ nhúc nhích bờ vai qua lại như thể vòng tay quấn quanh eo mình sẽ bay đi chỉ sau một cái giũ nhẹ nhàng. Nó siết chặt hơn, nhón chân để có thể đặt cằm lên bờ vai ấy. Mùi tóc Yuri thoang thoảng dịu dàng, đủ váng vất để át đi mọi hương thơm có thể chạm vào khướu giác nó.

Bây giờ nó mới thật sự thấy ấm áp.

- Yuri

- Hửm...

- Mình yêu cậu.

Tiếng lóc cóc của lưỡi dao chạm vào mặt thớt gỗ im bặt.

Nó muốn nói thêm nhiều điều nữa. Muốn cảm ơn, muốn xin lỗi, muốn rủ rỉ vào tai Yuri nhiều thật nhiều. Nhưng ba tiếng vừa thoát ra khỏi bờ môi dường như làm đầu lưỡi nó tê cứng. Nó nuốt trở lại những con chữ vào lòng.

Con tim nó đều đặn gõ nhịp. Mỗi nhịp vang lên, nó lại nghe Yuri đáp lời, cũng bằng giai điệu liên tục không ngơi nghỉ đó.

Và nó mỉm cười, nhận ra những tâm sự của mình cũng chỉ gói gọn trong ba chữ đơn giản ấy mà thôi.

Nó yêu Yuri.

Cuối cùng nó cũng có thể khẳng định được điều đó. Không phải trước đây nó chối bỏ cảm xúc của mình, chỉ là những tình cảm trong nó hay chập chờn bất định. Lúc nó hoang mang thì chúng hiện ra rạng rỡ đến kênh kiệu như muốn thách thức, nhưng khi nó đã chắc nịch với lòng mình thì chúng bỗng tắt ngúm, để lại nó mơ hồ với những cảm xúc rối bời.

Nhưng có một điều nó luôn có thể khẳng định: Yuri trong cuộc đời nó chiếm một vị trí rất đặc biệt.

Nghe ra thật mông lung, nhưng đó chính là lý do níu nó lại với Yuri, khiến nó tin tưởng vào con người ấy bằng một niềm tin mãnh liệt nhưng lại chẳng có chút nền tảng chắc chắn. Hoặc có thể có đấy, nhưng đã bị lãng quên mất rồi.


-


Có rất nhiều thứ lạc mất khỏi ký ức nó, có lẽ là cả quãng đời trước đây.

Nó còn nhớ cái cảm giác trắng xóa mênh mông khi cựa mình bước ra khỏi giấc ngủ dài.

Tất cả lúc ấy đều thật xa lạ.

Người ta nói nó hôn mê hết tám tháng.

Người ta chỉ vào hai gương mặt đang rạng ngời hạnh phúc, nói là cha mẹ nó.

Nó nhìn trân trân chẳng cảm xúc.

Người ta chỉ tiếp vào cô gái dong dỏng cao đứng lặng lẽ phía cuối giường, đội chiếc mũ len vẫn còn vương bụi tuyết, nói là người yêu nó.

Nó khẽ nheo mắt.

Quen?


Rồi qua vài tuần... không, có lẽ vài tháng, người ta lại nói nó sẽ trở về sống với cha mẹ.

Lắc đầu. Làm sao nó có thể sống chung với những người mà nó không quen biết.

Nó nhìn cô gái có tên Yuri – kẻ được gọi là người yêu nó – bằng ánh mắt nài nỉ.

Nụ cười của cha mẹ nó hắt lên sự thất vọng xen lẫn nét lo lắng, nhưng họ không làm gì khác ngoài việc nhìn Yuri dò hỏi.

Và như thế, nó dính chặt với Yuri đến tận hôm nay.

Nó không biết lý do khiến mình đưa ra sự lựa chọn ấy.

Sau vài tháng ngắn ngủi làm quen lại với mọi thứ, tất cả đối với nó đều là những dấu hỏi chấm nối dài.


-


- Chúng ta... yêu nhau sao?


Nó từng ném cho Yuri hàng triệu câu hỏi, đủ mọi chủ đề, đủ cấp độ, và câu trả lời luôn nằm sẵn chờ nó. Nó nghe một lần, và ghi nhớ, duy chỉ có câu hỏi ấy khiến nó phải buột miệng hồ nghi nhiều lần.

Chúng ta yêu nhau sao?

- Ừ, dĩ nhiên...

Lời đáp mãi chỉ là thế, nhưng nó cứ vẫn cứ hỏi. Nó không nghi ngờ độ chân thật trong câu trả lời.

Có lẽ nó mơ hồ với chính bản thân mình.


-


- Chúng ta yêu nhau sao?

Nó hỏi lần đầu tiên khi chỉ vừa đặt chân vào căn nhà nhỏ của Yuri.

Mùi gỗ từ sàn, từ những chiếc ghế đơn giản. Hương bách hợp dịu dàng vào đầu hạ.

Nó không kiềm chế được mà bật ra câu hỏi.

- Ừ, dĩ nhiên. Mình yêu cậu.

Não nó bỗng nhuyễn như tơ, xoắn lại rối nùi.

Miết tay theo khung hình gói gọn hai gương mặt rạng rỡ của nó và Yuri trên chiếc bàn giấy, nó ậm ừ rồi thôi.


-


Một tháng.

Nó cau mày cố nắn nót từng con chữ như đứa con nít mới học vỡ lòng. Từng đốt ngón tay gồng lên quanh cây viết chì nhỏ xíu, đến nỗi trắng bệch hết các khớp.

Ai đó đặt xuống bàn một ly sữa nóng. Tay ai đó nắm lấy bàn tay đã tê đi vì căng sức của nó.

- Cậu phải thả lỏng một chút. Đừng nhấn mạnh quá.

Hơi thở theo lời nói phả vào gáy nó, khiến những sợ tóc tơ run rẩy. Bất giác nó lại hỏi

- Chúng ta yêu nhau sao?

- Dĩ nhiên. Mình yêu cậu.

Tiếng Yuri thì thầm sát sạt bên tai. Nó nghe bờ môi ai đó đặt nhẹ lên tóc mình, chần chờ không dứt. Nó ngồi im, nín thở khi câu hỏi vẫn còn vờn quanh đầu óc.

Mình yêu cậu ấy sao...


-


Bẵng đi một thời gian, nó không động đến câu hỏi luôn có sẵn lời đáp ấy.

Nó phải bận bịu nhớ những khuôn mặt, những cái tên mà người ta nói rằng rất thân thiết trong cuộc đời nó.

Tiffany... Hyoyeon... Yoona... Sooyoung....

Bản danh sách xổ ra ngày một dài, từ từ chất đầy từng tế bào não vốn trống rỗng.

Ngôi nhà nhỏ nó và Yuri ở tất bật những chuyến thăm nom của cha mẹ nó, của những người bạn. Đôi khi nó thấy mình như chết ngộp trong tất cả những sự quan tâm đó. Tiếng cười, lời nói nhiều lúc thật xa xôi.

Nó chỉ thích những khoảng thời gian chỉ có Yuri và nó.

Nó thích nằm quấn chăn trong phòng một mình, với sự an tâm rằng Yuri đang ở đâu đó trong ngôi nhà.

Đi đến bảo tàng, sở thú, hay công viên với Yuri có lẽ là điều nó thích thú nhất. Nó thích thấy mình lững thững khoanh tay đi phía trước, Yuri ở ngay sau lưng một chút. Thỉnh thoảng nó sẽ ồ lên, cái này là gì, con này là con gì, sao nó có thể thế này, thế kia... Và Yuri luôn tỏ ra nghiêm túc như một hướng dẫn viên du lịch thực thụ đang thuyết minh với đoàn khách chỉ vẻn vẹn một người, à sư tử biển thì lớn hơn hải cẩu... nó e thẹn giống trinh nữ nên người ta gọi vậy... cái này... cái đó... như vậy đấy...



- Yuri à, con gà có rốn không?

- Gì cơ? Không, gà không có rốn, chỉ người mới có thôi.

- Sao con khỉ cũng có mà?

- Ừ, người với khỉ thì có. Gà thì không.

- Nhưng sao con gà thì không có?

- Ờ thì...



Yuri từng nói nó đang nhỏ lại, giống một đứa con nít ngô nghê.

Nhưng nhiều lúc chính nó lại khiến Yuri phải nghệch mặt ngô nghê như thế.


-


Sáu tháng. Nhưng sự trải nghiệm, những kiến thức lượm lặt được trải dài hơn thế gấp nhiều lần.

Bớt ngây ngô, và sự mơ hồ cũ lại đưa tay khều nhẹ, khiến nó giật mình nhận ra mình vẫn chưa tìm thấy đáp án đích thực.

Chúng ta yêu nhau sao?

Đó là một đêm mưa tháng Mười. Mưa cuối mùa đặc quánh hơi đất oi bức. Sấm chớp xẻ ngang dọc nền trời.

Cửa phòng Yuri không bao giờ khóa. Nó ngập ngừng bước vào, ngần ngại luồn vào lớp chăn, rút sát vào con người đang say ngủ.

- Chúng ta yêu nhau sao?

Nó thì thầm trước cảm giác an toàn đang bao bọc mình, cho dù tất cả những gì Yuri tác động đến nó chỉ là sự hiện hữu đơn giản và những hơi thở đều đặn trong giấc ngủ.

Dĩ nhiên nó không thể nghe lời đáp. Nó cũng không cần nghe thêm nữa, vì dường như nó đang tự hỏi chính mình.


-


Mình có yêu cậu không? Yuri, trả lời giúp mình đi, vì chính mình cũng không biết.

Câu hỏi quẩn quanh không bao giờ vang lên thành tiếng. Nó sợ khi thốt ra sẽ có ai đó hỏi ngược lại

Làm sao mình trả lời được. Vậy cậu có yêu mình không, Jessica?

Không muốn nói 'không', lại chẳng dám trả lời 'có'. Cứ thế nó mải miết đi tìm lời giải với chính mình.


-


- Có gì thì vào nhà trước đã. Trời đang lạnh đó.

Yuri sốt ruột quỳ xuống bên nó, ánh mắt nhìn vào chiếc áo sơ mi mỏng manh nó đang mặc một cách mất kiên nhẫn. Khoảng trời nhá nhem tối bị khuôn mặt ấy che khuất mất.

Nó đang ngồi bệt trước hiên nhà. Nó giận Yuri. Vấn đề là nó chẳng biết lý do vì sao.

- Cậu cũng còn nhớ tới tôi sao?

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Cậu không nói thì làm sao mình hiểu được?

Giọng Yuri chuyển lên một tông cao hơn, đẩy cái khối nghẹn ứ trong cổ họng nó mấp mí chực trào. Ôm gối quay đi, nó quyết định im không nói.

- Jung Jessica, bớt tính trẻ con đi có được không!

Yuri đanh giọng.

Yuri chưa bao giờ nặng lời với nó. Câu nói kia lọt vào tai nó như một lời nạt nộ kinh hồn. Hít một hơi ngắn, nó khóc.

- Shhh... mình xin lỗi, mình xin lỗi, đừng khóc mà.

Mặc kệ đôi bàn tay Yuri đang lau đi những giọt nước mắt, nó vẫn thản nhiên khóc. Yuri càng xin lỗi, sự tổn thương vu vơ trong nó lại càng lan rộng, nó càng khóc to hơn.

Nó thấy Yuri đứng với anh chàng tóc nâu đó. Họ nắm tay nhau, ôm nhau. Hắn hôn lên má Yuri.

Yuri đã nói với nó chỉ những người yêu nhau mới thân mật như thế.

Hoặc Yuri nói dối, hoặc Yuri không yêu nó nữa...

Yuri cũng từng nói yêu nó, vậy cũng là nói dối.

Ừ thì nó đang khóc vì bị người ta lừa gạt. Nó chỉ khóc vì bị gạt, như đứa con nít khóc uất khi người lớn nói dối mình. Vậy thôi, không gì hơn nữa.

Nỗi giận dỗi tuôn ra khỏi miệng nó, ngắt quãng giữa tiếng nấc.

- Jade chỉ là bạn thôi mà. Cậu có xem phim nước ngoài chưa ? Bạn bè khác phái còn thân mật với nhau hơn vậy nhiều.

- Nhưng mà... anh ta... anh ta hôn cậu.

- Bạn bè vẫn hôn lên má nhau đó thôi.

Giọng Yuri vẫn điềm đạm như đang trả lời thêm một thắc mắc mới của nó.

Mũi nó bắt đầu đặc cứng. Cảm giác ngốc nghếch đang len lỏi dần vào từng giây suy nghĩ.

- Nếu hôn người mình yêu, thì nó sẽ như thế này...

Gió lạnh. Bờ môi Yuri. Tất cả làm nó tê dại.

Vài giây nhẹ nhàng, cũng có thể là nhiều mùa xuân đầy nắng, cho đến khi chút không khí trong lồng ngực của nó bị rút cạn, nó lại thấy nụ cười của Yuri, rạng rỡ trong không gian sẫm tối.

- Cái cách cậu ghen vẫn như ngày xưa.

...

Ghen à ?

Nó thích Yuri sao ?

Nó yêu Yuri ư ?

- Chúng ta yêu nhau thật sao?

Giọng nó chênh vênh chực vỡ.

Đó là lần cuối cùng nó thốt lên câu hỏi ấy.

....

....

...


-


Lúc xưa à ? Cậu hay ghen linh tinh. Những lúc đó cậu thường làm thinh, ngó lơ mình. Nhưng cậu cũng rất dễ dỗ nhé. Ưa ngọt, chỉ cần làm mặt buồn nửa ngày là cậu lại xuôi theo thôi...

Lúc xưa cậu rất kén chọn. Ăn cũng khó tính, mặc cũng khó lòng. Cậu chê mình nấu dở hết lần này tới lần khác, nhưng lại quên mất cái sự thật to đùng là cậu không nấu được thứ gì ra hồn cả.

Lúc xưa cậu lười lắm nhé. Ngủ cả ngày. Làm gì nặng một chút là than mệt. Tâm trạng chập chờn. Lúc nũng nịu như con nít, lúc thì lạnh nhạt tới kiêu kỳ...

Lúc xưa cậu đáng yêu lắm. Cậu cũng yêu mình nhiều lắm.

...

Cậu biết gì không Sica? Bây giờ, cậu giống hệt như lúc xưa vậy.

-

Còn nó, nó không thể nhớ khi xưa Yuri tuyệt vời như thế nào. Nhưng hiện tại đã nói cho nó tất cả.

Nó không thích những lúc Yuri chăm bẵm cho mình. Nó thích ngắm Yuri những lúc ánh mắt đó không ngây ra chăm chăm nhìn nó, những giây phút Yuri chỉ bận rộn với dòng suy nghĩ của chính bản thân mình.

Những sáng sớm, Yuri trông trầm tư bên tách cà phê đen đặc, đôi mắt chớp nhẹ mỗi khi quyết định xếp thêm một việc mới vào kế hoạch cho một ngày dài.

Cũng có lúc Yuri không khác gì đứa trẻ mỗi lần dắt nó đi ăn kem, hay lúc vô tình bắt được một tập Mickey Mouse trên truyền hình.

Những đêm cau mày bên bàn làm việc, cái nét nghiêm túc ấy làm nó không dám gây nên một tiếng động gì, dù chỉ là thở mạnh.

Lác đác những buổi sáng hiếm hoi thức dậy trước Yuri, nó thích lấy ngón tay chạm vào đầu lưỡi đang lộ ra trên gương mặt ngái ngủ.

...

Yuri yêu nó.

Nó đã khẳng định được điều đó trước cả khi có thể đặt tên cho tình cảm của mình.


-


Yuri yêu nó thật không?

Hay, Yuri còn yêu nó không?

Nó chẳng còn biết nữa.

Những lá thư hồng nhạt được xếp kín đáo dưới đáy của chiếc ngăn kéo đã xới tung tất cả sự thật, bóp nghẹt hơi thở nó, xô nó chới với.

...

Mình yêu cậu

...

Mình là của cậu

...

Chúng ta có tội lỗi không?

Cậu ấy luôn là một người bạn thân thiết của mình.

...

Dĩ nhiên mình có thể chờ. Mình luôn ở đây và chờ đợi.

...

Đừng đường đột quá. Đừng làm cậu ấy đau đớn quá.

Mình có thể chờ. Hãy cho cả ba một khoảng thời gian.

Mình sẽ chờ.


....

Tiffany... Hwang Tiffany... Fany của cậu...

...


Ngày tháng trên những trang giấy đã nhạt nhòa, từ tận cái thuở mà ký ức của nó chưa phải là một màu trắng xóa.


Yuri nói dối nó. Yuri chỉ thương hại nó.


Nó khóc, nhưng sự ngây ngô chẳng còn nữa.


Bất giác nó sực tỉnh.


Một kẻ từng quày quả giữa đời không thể trốn tránh được sự đau khổ.


Nó không nhớ được những trải nghiệm từ quãng đời đã qua, nhưng dư âm của chúng vẫn chẳng buông tha nó bao giờ.


Nó không còn là con nít. Nó không thể mãi hồn nhiên như con trẻ.


Hơi ấm của Yuri cũng chẳng còn quanh đây để che chở nó nữa.


-


- Jessica... cậu đến có chuyện gì vậy? Yuri đâu?


Cô gái đó ngạc nhiên lên tiếng, trong ánh mắt là sự bối rối xao động.


- Tôi có chuyện cần nói với cậu.


Nó nhìn thẳng vào mắt Tiffany.

Làm sao nó lại không thể nhận ra điều đó trước đây?


Đôi mắt đau đáu dõi theo Yuri và nó.

Nụ cường gượng ép mỗi khi bắt gặp bàn tay nó đang níu lấy Yuri.

Nét sôi nổi bấp bênh như sắp ngã khỏi giới hạn của sức chịu đựng.

Nó thấy hết, thế mà chưa một lần nhận ra.

Phải chăng, khi ấy, nó chưa nhớ ra được cảm giác đau đớn, nên không thể nhìn ra sự đau đớn của kẻ khác?

Phải chăng, để có được sự tinh tế, người ta cần phải được chạm vào những điều tốt đẹp và cả những thứ góc cạnh, sắc lẹm, có thể cứa lên tâm hồn những vết sẹo lồi lõm?



- Chuyện gì vậy?

- Những thứ này...

Tiffany mở to mắt trước những lá thư in nét chữ của mình.

Chập choạng bước lại gần nó, cô gái ấy thảng thốt

- Jessica, cậu nhớ rồi sao?... Ôi Chúa ơi, cậu nhớ ra mình thật rồi?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?


Một lần nữa, nó lại không biết. Chỉ biết Tiffany khóc nấc lên, những tràng nức nở đầy mãn nguyện. Trước khi đầu óc kịp sắp xếp lại mọi tình tiết, đôi môi nó đã bị cô gái ấy chiếm trọn.

Nó bất động trong sự kinh hoàng. Những mảng ký ức chợt ùa về loang loáng giữa cái lạnh tê người.



...

Yuri vụt qua cùng những năm tháng vô tư lự, cùng mối tình đầu ở cái tuổi mười bảy.

Yuri cũng hiện ra với những lo toan vụn vặt, những hiểu lầm nho nhỏ đan xen lại thành những con sóng ngầm mạnh mẽ.

Yuri đến với những trận cãi vã, với sự quen thuộc chán ngắt.

Và, Yuri đến trong những đêm bên cạnh Tiffany, trong những lúc quay quắt muốn bắt lấy giấc ngủ, trong những cơn giận vô cớ xuất hiện ngày một nhiều hơn.

...

Yuri vẫn vậy. Chỉ có nó thay đổi.

Vì sao nó thay đổi?

Nó không biết.

Bao nhiêu con người sống trên đời mà không hề thay đổi?




-
-



Qua ô cửa sổ, tôi thấy cậu như đang thiêu đốt mình trong lo lắng, lo lắng cho tôi.

Cậu phát hiện một chiếc phong bì hồng nhạt rơi trên sàn, cậu hiểu ra mọi chuyện.

Cậu vẫn còn yêu tôi sao? Sau tất cả những điều đó?

Có.


Tôi có thể nghe được câu trả lời dù rằng mình chưa hề hỏi.

Cậu có tin không? Tình yêu của tôi chưa bao giờ tắt, chỉ là tôi đã tự phung phí sự mạnh mẽ của mình trên đường đời, để rồi không còn đủ sức xóa đi những mảng tối đang từng giây bao phủ lấy nó.

Tôi đã thay đổi, lại một lần nữa thay đổi.

Nhiều thứ lạc mất, nhưng tôi tìm lại cậu.



- Sica! Vào, vào nhà ngay. Môi cậu tím bầm hết rồi kìa.



Bao nhiêu con người không bị sóng gió cuộc đời xô lệch? Bao nhiêu con người như cậu, Yuri?

....



Tôi phát hiện ra mình đang quay lưng với tương lai để bước trở lại quá khứ...

... Nơi có một Jessica đơn giản và chân thật, yêu cậu bằng tất cả sự trong sáng của mình.

-

[SERIES][ONESHOT] YulsicNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ