DƯƠNG CẦM KHÔNG DÂY
Dương cầm không dây, dương cầm câm lặng, những bản tình ca dang dở.
Dang dở là kết thúc hay dang dở là mãi mãi...
~~~
Seoul chuyển mùa, khoác lên mình lớp vỏ trắng tinh và xôm xốp như bông gòn. Lạnh. Cô bước dọc khoảng sân trường thênh thang nhầy nhụa tuyết, đôi tay đút sâu vào túi áo măng tô, cả gương mặt rút sau chiếc khăn len to cộ, từng hơi thở lần vần khói. Mặc cho thông tin khí hậu nóng lên toàn cầu ra rả trên báo đài hằng ngày, đông, với cô, vẫn lạnh như thế.
.
.
.
- Chúng ta cứ thế này thôi sao?
Tiếng Yuri khều khào vang lên giữa cái tĩnh lặng đáng sợ của căn phòng tối. Trời chỉ vừa trực bình minh. Cả hai đã quen thức dậy vào lúc này - không đợi những tia nắng đủ trọn vẹn để xuyên qua tấm rèm cửa mỏng tang, chỉ nhập nhoạng, lửng lờ. Jessica từ từ ngồi dậy. Lặng thinh. Cô đã cho Yuri câu trả lời nhiều lần trước đó. Vẫn luôn như vậy.
"Ừ cứ thế này thôi. Là đủ rồi"
Cô cố kiềm hãm cả hai trong khái niệm đủ đầy của riêng mình.
Họ "đủ" như thế này đến bao lâu?
.
.
.
- Giáo sư Jung! Vẫn như cũ chứ?
Cô giật mình rời mắt khỏi trang sách. Chàng sinh viên trẻ với gương mặt nhỏ nhắn và nước da ngăm đen cùng sự đột ngột thoáng chốc khiến cô bối rối.
- Ờ, ừ, cám ơn em.
Cậu cười toe rồi quay đi. Mắt cô bỗng mờ đục lại màu khói. Khói mong manh và ấm nóng.
- Caramel Latte!
Tiếng leng keng nghe vui tai lạ lùng. Người ấy biết cách biến cả tiếng thìa khua vào thành cốc trở thành một bài hát.
- Sẽ đến buổi hòa nhạc của em chứ?
Yuri rụt rè hỏi. Đối với cô, Jessica Jung vẫn là một thứ gì đó rất mong manh. Con người ấy không mong manh, chỉ là sự tồn tại của cô ấy trong cuộc sống của Yuri mong manh. Có lẽ, vì Yuri chưa bao giờ thực sự nắm giữ được cô ấy.
Cô ấy bước vào và cô ấy cũng có thể bước ra.
Như cái ngày cô dừng lại trước cửa phòng tập nhạc của Yuri... Tiếng nấc nhẹ kết thúc bản Love Hurts của Yiruma. Những giọt nước mắt bỗng khiến người nghệ sĩ trẻ chuếnh choáng. Họ lặng yên nhìn nhau, cảm nhận sự xoa dịu và nỗi thèm khát xoa dịu vô hình.
- Chưa biết.
Jessica đáp gọn. Yuri mỉm cười. Cô không hề bực dọc với sự hờ hững đó. Khi không mong chờ, cũng sẽ không có những thất vọng.
- Chỉ là có một món quà... muốn tặng.
- Sáng tác mới hả?
Jessica không ngẩng mặt lên, chỉ khẽ nhấc cốc cà phê. Sự có mặt của Yuri, đối với cô, dường như luôn là chắc chắn.
- Uhm, nhẹ nhàng thôi, không biết có thích...
- Vậy thì chơi riêng cho tôi nghe thôi.
Họ là riêng của nhau như thế đến bao lâu?
.
.
.
- Hội thảo về nghiên cứu mới của em, anh đã sắp xếp cả rồi đấy. Em xem lại có gì không thuận tiện thì nói anh sửa.
Cô không có lý do gì để gắt gỏng với một người đàn ông luôn nhẹ nhàng và ân cần với mình. Anh yêu cô.
- Vâng, em sẽ xem, cám ơn anh.
Cô tôn trọng anh.
Để duy trì sự yên bình, có nhất thiết phải đặt tình yêu lên hai đầu chiếc bập bênh?
Thật khó để nhận ra sự tồn tại của một thứ gì đó khi nó đã trở thành điều mặc định. Như một lối mòn, càng bước đi, nó càng lùi dần vào ngày hôm qua. Cuộc sống chảy trôi cứ cuốn dần thứ tình cảm trẻ trung cô từng dành cho anh. Một sáng thức giấc, nhìn gương mặt anh, cô tự hỏi đâu rồi những xao xuyến rạo rực, phải chăng cô đã để rơi rớt chúng dần theo năm tháng. Ngày hôm nay, tất cả những gì cô có thể chắc chắn là cô "đã" yêu anh. Cô chỉ nhớ đã yêu anh. Khi một thứ hiện lên trong miền nhớ, nó đã thuộc về kí ức. Nhưng kí ức ấy vẫn có thể nối hai con người lại với nhau trong hiện tại.
Cô gập điện thoại sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi chỉ toàn về công việc. Anh đã xây cho cô những con đường. Người ấy đã cho cô bầu không khí. Cô đã cho họ lại được gì?
.
.
.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SERIES][ONESHOT] Yulsic
FanfictionSưu tầm Fic Yulsic, nguồn gốc từ soshivn. --- Vì cũng chẳng thể tìm lại những điều đẹp đẽ như khoảng thời gian rực hồng ấy.