Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng theo những gì Bích Ngọc nghe được trước đó mà suy luận, có lẽ người nữ nhi trước mặt nàng tự tử là do không chấp nhận nổi cuộc sống đầy khổ cực trước đây, lại thêm không được nam chính yêu thương sợ rằng sau này chỉ có nhiều đau khổ cho nên chọn cách tự tử cho dứt hết nợ trần ai...
- Vì sao? Chẳng lẽ là vì cái tên vương gia kia ép chết ngươi? Hay là vì ngươi không yêu hắn, không muốn lấy hắn nên mới tự tử phản đối! Hay ngươi đã chán nản cuộc sống đầy đau khổ trước đây và cả sau này?
- Không phải! Tất cả đều không phải!_ Như Ngọc rưng rưng hàng lệ lắc đầu, bộ dáng vô cùng đáng thương khiến Bích Ngọc cũng thấy thương thay, trái tim bất giác cũng có chút đau nhói.
- Vậy có thể cho ta biết được đầu đuôi sự tình?
Bích Ngọc vỗ vai an ủi Như Ngọc, nhưng mà nàng ta không những không bớt đi mà càng thêm nước mắt dâng trào ra lăn dài trên gò má:
- Ngôi vị vương phi đó là của ta, Hàn ca ca là của ta, cô nương tên Thanh nhi đó là
một kẻ thứ 3 đã cướp đi hạnh phúc của ta!_ Như Ngọc nói trong tiếng nấc
- Gì?
"Sao kì vậy? Tên vương gia đó thì bảo Như Ngọc nàng là kẻ thứ 3, còn Như Ngọc nàng lại bảo cái cô Thanh nhi kia là kẻ thứ 3, vậy rốt cuộc nên tin ai đây?"_ Bích Ngọc nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy sự tình càng lúc càng rắc rối không giống như lời đồn đại.
- 10 năm trước, lúc ấy ta chỉ mới là một tiểu cô nương ở một làng Hà Nhị nhỏ bé,chưa phải là thiên kim tể tướng. Năm ấy, có một lần cùng mẫu thân đi hái thuốc phát hiện có một vị vị thiếu niên chừng 12-13 tuổi bị thương nằm ở bìa rừng, khi ấy ta và mẫu thân đã đem y về cứu chữa, thời gian cứ như thế trôi đi qua một năm, ta và vị thiếu niên ấy sống bên nhau cùng những kí ức vô cùng đẹp đẽ, hệt như một đôi thanh mai trúc mã. Đến một ngày nọ nơi triều đình có một đoàn ngựa đến rước huynh ấy rời đi, trước lúc rời đi, huynh ấy đã nắm chặt lấy đôi bàn tay tamà nói rằng "Ngọc nhi hãy chờ Hàn ca, 5 năm nữa huynh sẽ về đón muội, lúc ấy muội sẽ trở thành thê tử của huynh, cùng huynh sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc" y còn tận tay trao cho Như Ngọc một sợi dây chuyền này làm tín vật._ như hiểu được những gì Bích Ngọc đang thắc mắc, Như Ngọc vừa giải thích thêm, đôi tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ.
Bích Ngọc nhìn thấy sợi dây chuyền thì nhận ra ngay, cái đó chính là sợi dây chuyền đeo trên cái thể xác kia.
- Rồi sau đó y có quay lại không?_ Bích Ngọc có chút tò mò hỏi thêm.
- Chưa từng quay lại một lần!
- HẢ! CÁI GÌ?
Bích Ngọc nghe nghe Như Ngọc nói thì cảm thấy tức giận thay "đúng là nam nhân vong tình bội nghĩa mà, chắc chắn có mới nới cũ rồi!". Nàng không nghĩ cái tên nhìn đẹp trai như vậy mà lại là loại người bạc nghĩa, đúng là trên đời này không nên nhìn người qua cái vẻ bề ngoài, những tưởng hắn vì người yêu mà căm thù nàng thì nàng còn xem trọng hắn chút đỉnh. Bây giờ nghe thực hư, một chút nể hắn cũng không còn!
BẠN ĐANG ĐỌC
Oan gia! Mình ta xuyên không đủ rồi, sao ngươi cũng bon chen nữa hả?
AdventureGiới thiệu truyện: Nàng Trần Bích Ngọc và hắn Nguyễn Gia Khanh là "oan gia ngõ hẹp" nếu không gặp không sao, nếu gặp mặt ắt có chuyện xảy ra. Trong một lần cãi nhau với hắn vô tình bị hắn hại xuyên không, xuyên thì xuyên chứ ai sợ ai! Nhưng thiếu gì...